Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 53 : Hàn Cẩm chạy đi bỏ lại Đan Khuyết
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Vô Mi cũng không biết Hàn Cẩm chính là giáo chủ Cao Thông Minh của Thiên Ninh Giáo, thế nhưng hắn biết Hàn Cẩm là một nhân vật rất quan trọng trong Thiên Ninh Giáo, hoặc là một ma sứ được cho mượn thân phận truyền nhân phái Ngũ Luân để ra ngoài dò la tin tức giang hồ.
Năm đó sư phụ của Vô Mi, Đỗ Húy từng cùng giáo chủ tiền nhiệm Cao Thịnh Phong và Xích Luyện ma sứ Lư Nhã Giang cùng tới quần đảo Mỗ Sơn tìm Nguyệt Kiến Thảo làm thuốc, trong lúc nguy cấp, để bảo toàn tính mạng mình và đồ nhi Đạo Mai, đã cố gắng bỏ thuốc cho Cao Thịnh Phong nhằm uy hiếp ông. Thế nhưng hạ độc còn không thành, lại chọc tới hộ trụ tâm thiết của Lư Nhã Giang, thế nên Lư Nhã Giang đánh đứt gân tay phải của ông để nghiêm phạt. Đỗ Húy đã bỏ lỡ mất cơ hội trị liệu kịp thời, tuy rằng sau khi trở lại Vạn Ngải Cốc chữa được thương thế, thế nhưng cánh tay phải của ông vẫn để lại di chứng, không thể cầm vật nặng, cũng không thể cầm binh khí, nhưng may mà không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Trong lúc vô tình Vô Mi đã biết được chuyện này, giờ hắn biết Hàn Cẩm là nhân vật quan trọng trong Thiên Ninh Giáo, liền tính món nợ này lên đầu Hàn Cẩm.
Hắn hét lớn một tiếng: “Hàn Cẩm! Một tay của sư phụ ta, hôm nay ta sẽ đòi lại trên người ngươi!” Nói rồi liền vung mạnh trường đao lên chém về phía đầu Hàn Cẩm, Hàn Cẩm yếu ớt không động đậy được, mà trong khoảnh khắc đó Đan Khuyết lại do dự, không xuất thủ ra cứu. Trong lúc ánh sáng lóe lên, Hàn Cẩm có cảm giác một đời oanh liệt của mình sẽ chấm dứt ở nơi này.
“Xoẹt!”
Đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên, hai binh khí va vào nhau, bắn ra tia lửa chói mắt.
Một thiếu niên mặc đồ đệ tử Xích Hà Giáo xông lên che trước mặt Hàn Cẩm, trong tay cầm một thanh đại đao rộng, đón lấy phát đao này của Vô Mi. Nội lực của hắn lớn hơn Vô Mi nhiều, sau tiếng động chói tai, Vô Mi lảo đảo lui về phía sau ba bước, mà thiếu niên kia vẫn đứng yên bất động, chỉ lắc lắc cánh tay tê ngứa, lại cầm đao lên một lần nữa.
Vô Mi khiếp sợ nhìn người nọ: “Hề Tử? Không, ngươi không phải Hề Tử, ngươi là ai?””
Thiếu niên kia làm mặt xấu với hắn, quay đầu nói với Hàn Cẩm: “Tiểu, tiểu thiếu gia, thiếu gia đi trước đi, để người này lại cho thuộc hạ.”
Hàn Cẩm cũng cả kinh: “Tiểu Hữu? Sao ngươi lại ở đây?”
Bạch Tiểu Hữu lật đao lên: “Để sau hẵng nói.”
Vô Mi đột nhiên tấn công tới, Bạch Tiểu Hữu đón lấy một đao của hắn, nhảy lên không đá mạnh vào ngực hắn. Vô Mi không kịp xuất thủ lại, chỉ có thể nghiêng mình né tránh, thế nhưng không kịp, bên chân hắn bị đá vào, ôm ngực lảo đảo lui hai bước.
Võ công Bạch Tiểu Hữu, Bạch Tiểu Tả và Cao Thông Minh đều là được Thiên Tôn Thiên Ninh Giáo và tam đại hộ pháp cùng nhau dạy dỗ, trong những người đồng lứa ở Thiên Ninh Giáo, ngoại trừ Cao Thông Minh ra, hai người họ là lợi hại nhất. Vốn Vô Mi cũng không thắng dựa vào võ công, hiển nhiên không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Hữu, qua mấy chiêu, Vô Mi liên tiếp thua bại, nét mặt cũng càng ngày càng căng thẳng.
Hàn Cẩm không lo cho Bạch Tiểu Hữu, nhân cơ hội lúc này, vội kéo cánh tay Đan Khuyết nói: “Lên xe, chúng ta đi mau.”
Đan Khuyết lạnh lùng nhìn theo hắn.
Hàn Cẩm bất đắc dĩ nói: “Rời khỏi nơi này rồi nói sau.”
Bạch Tiểu Hữu chạy tới trước mặt Hàn Cẩm, vỗ ngực nói: “Cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu giáo chủ!” Đến khi trông thấy rõ gương mặt Hàn Cẩm, hắn hét lên đầy kinh hãi: “Tiểu giáo chủ, giáo chủ, giáo chủ giáo chủ giáo chủ sao vậy, sao lại khóc?! Giáo chủ giáo chủ giáo chủ, đừng làm ta sợ mà!”
Hàn Cẩm sờ lên gò má mình, bàn tay ướt đẫm. Hắn khẽ lẩm bẩm: “Đây là khóc sao?!” Từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng khóc qua, bởi vì khi còn bé hắn là một đứa ngốc, đói bụng không khóc, khát cũng không kêu, đau đớn thì cũng không biết là đau đớn. Cũng may mà có Cao Thịnh Phong nhặt hắn về, có người hầu hắn ăn hắn uống, có người giúp hắn trị liệu, nếu như hắn còn ở dưới núi, dù có sống sót lớn lên, cũng sẽ bị người khác khi dễ mà chết. Đây là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi hiểu chuyện.
“Hàn Cẩm!!” Đan Khuyết dùng sức đấm đất dưới thân mà hét lên chói tai.
Bach Tiểu Hữu trông thấy Đan Khuyết đang la hét ở bên kia, lấy làm kinh hãi: “Hắn bị sao vậy?”
Hàn Cẩm vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa lắc đầu, cười khổ nói: “Ngươi đừng hỏi. Đám Vô Mi đâu? Sao ngươi lại tới đây?!”
Bạch Tiểu Hữu nói: “Vô Mi thấy hắn không phải đối thủ của thuộc hạ, liền bỏ chạy. Kỷ Thư nhân lúc thuộc hạ và Vô Mi giao thủ đã dẫn thủ hạ bỏ đi. Thuộc hạ lo cho tiểu giáo chủ, không dám đuổi theo, bèn bỏ họ lại đi tới chỗ tiểu giáo chủ.”
Hàn Cẩm gật đầu: “Ngươi tới thật đúng lúc, ngươi dẫn huynh ấy đi đi.”
Bạch Tiểu Hữu mở to mắt nhìn: “Thuộc hạ dẫn hắn đi? Dẫn hắn về Tụ Sơn sao? Tiểu giáo chủ không đi sao?”
Hàn Cẩm liếc nhìn con dao bị Đan Khuyết ném một bên: “Ta.. quên đi, giờ ta không dám gặp huynh ấy, đợi huynh ấy bình tĩnh rồi lại bàn. Đừng dẫn huynh ấy về Tụ Sơn, ngươi dẫn huynh ấy tới Vạn Ngải Cốc, giờ thương thế trong người huynh ấy còn chưa lành hết, để Đỗ Húy chữa cho huynh ấy.”
Bạch Tiểu Hữu nói: “Vậy giáo chủ thì làm sao? Thuộc hạ nghe nói giáo chủ cũng bị trúng độc.”
Hàn Cẩm gật đầu nói: “Các ngươi đi trước, ta không dám đi cùng đường với huynh ấy, giờ huynh ấy còn đang muốn giết ta.”
Bạch Tiểu Hữu lo lắng nói: “Tiểu giáo chủ ở một mình được sao? Vạn nhất gặp tình huống như hôm nay, không có thuộc hạ cứu..”
Hàn Cẩm lấy bình thuốc cứu mạng trong ngực ra, quơ quơ: “Còn một viên thuốc ta chưa uống, dù sao thì cũng sắp tới Vạn Ngải Cốc, có thể tìm Đỗ Húy giải thì tiết kiệm được một viên. Nếu như quả thật gặp nguy hiểm, ta sẽ uống. Nói chung ngươi yên tâm đi, bổn giáo chủ ta là đại ma đầu, không sao cả.” Hắn cố nặn ra một nụ cười, nhưng cười đến là khó coi.
Bạch Tiểu Hữu vẫn còn do dự, Hàn Cẩm nhấc chân đạp nhẹ hắn một cái: “Đi đi, đây là mệnh lệnh. Huynh ấy không nghe lời, người điểm huyệt là được rồi, giờ huynh ấy chỉ có ba bốn phần công lực, còn lâu mới là đối thủ của ngươi.”
Bạch Tiểu Hữu đã quen thói tùy hứng của Hàn Cẩm, thở dài, nhảy xuống ngựa đi về phía Đan Khuyết. Đan Khuyết nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vội vươn tay sờ loạn, bàn tay mò tới bên chân Bạch Tiểu Hữu, muốn hé miệng gọi tên Hàn Cẩm, Bạch Tiểu Hữu giơ tay lên đánh xuống, đánh y ngất đi.