Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 55 : Dã tâm của tiểu giáo chủ

Ngày đăng: 22:17 21/04/20


Hai người đi một đoạn đường, trời hoàn toàn tối đen, nếu đi tiếp sẽ không thấy đường núi, tiếp tục đi sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nên họ dừng lại nghỉ ngơi.



Kỷ Thư dùng một tay để xử lý vết thương, Hàn Cẩm dùng một tay để nhóm lửa.



Một lát sau, Hàn Cẩm hỏi: “Này, sao ngươi lại đánh nhau với Vô Mi? Không phải các ngươi đều cùng một phe sao?”



Kỷ Thư nhếch môi muốn cười nhưng lại không cười: “Một phe? Trước đó chẳng phải Đan Khuyết cũng cùng một phe với bọn ta sao? Thanh Lê đã chết như thế nào?”



Hàn Cẩm bĩu môi: “Ngươi chính là ma tôn Linh Ngọc kia đúng không? Sao ngươi và Vô Mi lại chạy tới đây? Đám người phái Loan Sơn cầm trong tay bức họa của chúng ta, là Vô Mi đưa.”



Kỷ Thư nheo mắt lại một cái: “Đúng, ta đúng là Linh Ngọc. Chuyện này, nói ra rất dài dòng. Trước đây tứ đại ma tôn của Xích Hà Giáo theo thứ tự là Tam Loan, Đan Khuyết, Vô Mi. Ngoài mặt thì, Tam Loan cùng phe với Thanh Lê, Đan Khuyết cùng phe với Vô Mi, bốn người hai kiềm hai, nhưng thế cục cũng an ổn.”



Hàn Cẩm nhắc lại lời y: “Ngoài, mặt, sao?”



Kỷ Thư gật đầu: “Không sai. Ta nói cho ngươi biết, dã tâm của Vô Mi còn lớn hơn bất cứ ai, ngươi có tin không?”



Hàn Cẩm gật đầu: “Ta tin.”


Hàn Cẩm nói: “Vậy ngươi có truyền tin cho Tam Loan không?”



Kỷ Thư mỉm cười: “Không. Cho ông ta biết, chẳng phải chuyện sẽ mất thú vị hơn sao?”



Hàn Cẩm nghe xong, im lặng chẳng nói chẳng rằng.



Kỷ Thư khó hiểu nhìn hắn, bất chợt, Hàn Cẩm ném cành cây trong tay vào đống lửa, mắng to: “Chết tiệt, nghe xong ta sắp tức điên rồi! Các ngươi là môn phái chó má gì chứ!” Hắn quay đầu chỉ tay vào Kỷ Thư: “Não đám các ngươi tàn hết cả rồi à? Nội bộ tranh đấu chết đi sống lại, có biết cái gọi là đồng bào hay không hả? Cả ngươi nữa, thú vị? Thú vị cái quái gì? Sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn thú với chả vị! Thật không chịu nổi ngươi, ngươi đấy, cái tên ngu xuẩn này! Ngươi muốn chết thì tự chết đi, còn lôi kéo ta và Đan Khuyết vào. Ta ghét nhất là cái loại chỉ vì muốn chơi đùa vui vẻ mà quấy rối gây phiền phức cho ngời khác!”



Kỷ Thư nhướn mày, nhìn chằm chằm hắn đầy sâu xa.



Hàn Cẩm vẫn còn hùng hồn không cảm thấy sai ở đâu, đột nhiên đứng bật dậy, Kỷ Thư bị hắn kéo cũng lảo đảo đứng lên theo. Hàn Cẩm hít sâu mấy hơi, lớn tiếng nói: “Ta quyết rồi! Ta không thèm phí tâm tìm hiểu cái đám Xích Hà Giáo chó má các ngươi nữa! Ta không hứng thú!”



Ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, siết chặt tay, ánh mắt sáng như bầu trời đầy sao: “Xích Hà Giáo? Đích thân ta sẽ tiêu diệt nó, bắt nó về dưới trướng Đại Thiên Ninh ta!!”



Kỷ Thư khẽ nhíu mày: “Đoạt lấy Xích Hà Giáo, vậy Đan Khuyết thì sao?!”



“Đan Khuyết?!” Hàn Cẩm liếc mắt nhìn y, trong lòng đã có dự tính mà hừ một tiếng: “Đan Khuyết cũng là người của Thiên Ninh Giáo ta!!!”