Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 58 : Viên thuốc giải thứ hai

Ngày đăng: 22:17 21/04/20


Hàn Cẩm và Kỷ Thư nghỉ ngơi trong cốc một lúc rồi lại đi về phía trước, đi lâu thật lâu nhưng vẫn không trông thấy bóng người, dần dần họ nhận ra dường như mình chỉ đang đi loanh quanh một chỗ, sau khi làm ký hiệu trên một thân cây, quả nhiên, liên tục quay trở lại nơi có ký hiệu. Đến nước này rồi, họ cũng xác định, không biết đã sai lầm ở đâu, nhưng họ thật sự đã vào mê cốc.



Vất vả lắm mới tới được Vạn Ngải Cốc, vốn tưởng loại độc hành hạ mình bấy lâu cuối cùng cũng có thể giải, không ngờ lại xảy ra sai lầm như vậy. Hàn Cẩm vô cùng ảo não, nhưng cũng biết hối hận không phải là cách, một lần nữa xốc lại tinh thần, đang muốn đề nghị trước tiên qua đêm ở lại đây, đột nhiên người bên cạnh ôm ngực từ từ trượt xuống thân cây.



Ban nãy ở trong thạch thất, Kỷ Thư bị tảng đá kia đập trúng bị thương rất nặng, chỉ là nghĩ rằng có thể lập tức tìm được nơi chữa trị cho mình cho nên y mới cắn răng chịu đựng. Kiên trì lâu như vậy, y sắp không chịu nổi.



Kỷ Thư dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lúc, lại mạnh mẽ chống dậy. Hai người không đụng vào thực vật trong cốc, thu thập củi, nhóm một đống lửa rồi ăn nước và lương khô mình mang theo.



Hai người ngồi xung quanh đống lửa, không ai nói gì, ngoại trừ trong đống lửa phát ra tiếng ‘tách tách’, cùng với thi thoảng Kỷ Thư ho khan ra, bốn phía xung quanh vô cùng an tĩnh. Hàn Cẩm đờ người nhìn chằm chằm ánh lửa, Kỷ Thư thì nhìn chằm chằm Hàn Cẩm.



Kỷ Thư bị thương quá nặng, lồng ngực của y đau như bị thiêu bị đốt, chỉ khẽ động một chút cũng cảm thấy cái đau sắc lẻm. Bởi vị tảng đá kia rơi trúng gây ra nội thương, độc tính Triêu Hàn Mộ Noãn thêm phát tác, cơ thể y lúc thì nóng lúc lại lạnh, không có một phút yên ổn.



Một lát sau, Kỷ Thư yếu ớt lên tiếng: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”



Hàn Cẩm nâng mi lên nhìn y, trông thấy gương mặt y tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hiển nhiên là vô cùng khó chịu. Hắn mệt mỏi thở dài: “Không có gì.” Một lát sau lại hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”



Kỷ Thư lẩm bẩm nói: “Không thể nào ổn được, nếu cứ tiếp tục như này, chỉ sợ ta không chống nỏi dăm ba ngày.”



Hàn Cẩm biết tình trạng y bây giờ, chỉ nội thương thôi đã quá nặng, lại thêm Triêu Hàn Mộ Noãn.. Nếu có thể giải độc trong cơ thể y, có lẽ tình huống y sẽ tốt hơn nhiều, thế nhưng giải như thế nào đây? Hắn nghĩ tới viên thuốc kia của mình, thế nhưng nhanh chóng gạt ý niệm này: Chính hắn còn phải nhịn, giờ không biết bao lâu nữa mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cho Kỷ Thư uống, vậy mình thế nào đây?



Kỷ Thư lại ho khan thêm mấy tiếng, một tiếng ho dường như rút đi hơn nửa phần khí lực của y, càng ngày y càng yếu ớt. Y ho ra không ít máu, máu đọng lại trên khóe miệng, y cũng không còn sức để lau. Y nói: “Mấy ngày nay, ngươi như biến thành người khác vậy, cứ luôn rầu rĩ không vui. Sao lại thế?”



Trước kia những khi Kỷ Thư trêu chọc Hàn Cẩm, nhất định Hàn Cẩm sẽ không khách khí chút nào mà đáp lễ, thế nhưng từ lúc bị y còng lại, Hàn Cẩm như biến thành một người khác, hoàn toàn không bởi vì chịu thua thiệt mà gây phiền phức cho KỶ Thư. Lúc ở trong Nhạn Thành, hắn cùng Kỷ Thư liên tục cãi nhau chọc cười, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngoài buồn bực đi đường ra thì rất ít khi hắn chủ động lên tiếng.



Hàn Cẩm bị Kỷ Thư nói vậy, sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được mình thay đổi.



Từ sau khi giao lại Đan Khuyết cho Bạch Tiểu Hữu, hắn vẫn luôn không vui. Ngày nào hắn cũng nghĩ đến khi thần trí Đan Khuyết thanh tỉnh lại rồi sẽ thế nào, nhất định sẽ hận hắn đến nghiến răng kèn kẹt, liệu y có ngoan ngoãn theo Hữu hộ pháp tới Vạn Ngải Cốc không? Giờ Tiểu Hữu đã đưa y tới chỗ Đỗ Húy chưa? Nếu y không chịu đi, ầm ĩ trở nên nóng nảy, lén lút trốn đi, ngược lại cũng không sao, dù sao độc trên người y cũng đã được giải rồi! Nhưng y bị thương còn chưa lành, nếu như một mình chạy đi, không có Bạch Tiểu Hữu bảo vệ, gặp phải đám người phía Loan Sơn hoặc Vô Mi thì làm sao bây giờ?



Ngoài những chuyện đó ra, hắn còn nghĩ tới cảnh mình và Đan Khuyết gặp lại nhau. Hắn bảo Bạch Tiểu Hữu đưa Đan Khuyết đi, cũng không phải là từ nay về sau không có ý định gặp lại Đan Khuyết, chỉ là lúc đó hắn không hề chuẩn bị tình huống khi bị bại lộ thân phận, Đan Khuyết muốn giết hắn, hắn sợ, không biết làm gì để ứng đối, nên tạm thời đành phải trốn đi mà thôi. Đến khi gặp lại Đan Khuyết, hắn mong cơn giận của Đan Khuyết đã tiêu tan, nhưng nghĩ tới tính tình của Đan Khuyết, lại cảm thấy không có khả năng này. Nếu như Đan Khuyết lại một lần nữa muốn giết hắn, nên làm gì bây giờ? Cũng không thể cứ chạy trốn mãi được.



Hàn Cẩm suy nghĩ một chút lại thất thần, Kỷ Thư bất mãn nhặt một tảng đá lên ném hắn: “Ngươi đang nghĩ về Đan Khuyết sao?”



Hàn Cẩm hoàn hồn lại, mờ mịt nhìn y một cái, chép chép miệng, thầm đồng ý.



Kỷ Thư cười lạnh nói: “Ngươi thật sự thích y đến mức này sao? Ngươi biết y bao lâu, biết y là hạng người gì sao?”




Kỷ Thư không nghe theo: “Nếu ngươi chết cùng ta, có lẽ trong lòng ta, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nói rồi bàn tay cầm dao kia lại giãy giụa, nhưng Hàn Cẩm không phí một chút sức lực nào để giữ lấy y.



Kỷ Thư vùng vẫy một hồi, không giãy ra được, nhẹ nhàng buông tay, con dao rơi xuống đất, Hàn Cẩm cũng buông lỏng bàn tay giữ y ra. Kỷ Thư mất hết khí lực, mắt nhắm lại, lại ngất đi một lần nữa.



Hàn Cẩm nghe mạch y, mạch y đã yếu đến mức gần như không cảm giác được, cơ thể nóng như vớt từ trong nước sôi ra. Tuy rằng Kỷ Thư luyện qua thuật khắc chế sinh mệnh thể, nhưng dựa vào tình huống y bây giờ, chỉ sợ ngay cả công phu này cũng không làm được. Chỉ sợ giống như y nói, y không chống đỡ qua nổi đêm nay.



Hàn Cẩm thở dài, đưa tay vào trong lòng, sờ sờ bình thuốc, lại đưa tay ra chỗ khác.



Không biết qua bao lâu, Kỷ Thư lại tỉnh lại.



Ánh mắt y đã dần tan rã, dùng giọng nói nhẹ đến gần như không nghe được mà nỉ non: “Nước…”



Hàn Cẩm lấy nang nước ra, đỡ y dậy cho y uống nước.



Căn bản Kỷ Thư uống nước không vào, uống một ngụm liền sặc ra, nước sặc ra ngoài mang màu đỏ nhạt. Y chán nản khoát tay áo, Hàn Cẩm liền cất nang nước vào.



Kỷ Thư run rẩy nhặt con dao găm dưới đất lên, lúc này y không tiếp tục kề lên cổ Hàn Cẩm, mà là nhét vào trong tay hắn, nhẹ giọng nói: “Còng tay không có khóa, giống như độc, không có thuốc giải. Chém tay ta, ngươi đi đi.”



Hàn Cẩm nắm lấy con dao ngẩn cả người.



Kỷ Thư mỉm cười khép mắt lại, nói đứt quãng: “Nơi này, chỉ sợ, cũng là một, trận pháp. Ta không nghĩ ra. Ta dạy cho ngươi vài câu kỳ môn độn giáp, ngươi thử xem.” Y khẽ ho nhẹ hai tiếng, thì thầm từng chữ từng chữ một: “Đại hung vô khí phước bình bình. Cát tú cánh năng phùng vượng tướng. Vạn cử vạn toàn công tất thành. Nhược ngộ hưu tù tinh phế, một. Khuyến quân bất tất tẩu tiến trình. Yêu thúc cửu tinh phối ngũ hành. Tu cầu bát quái khảo Hy kinh…”



(Nghĩa: Rất hung vô khí cũng bình thường. Sao cát cần nên phùng vượng tướng. Mọi việc đều nên công tất thành. Ví như Hưu Tù và Phế, Một. Khuyên ai chớ có tiến lên đường. Cần biết chín tinh phối ngũ hành. Phải cần tám quái khảo Hy kinh…)



Hàn Cẩm lặng lẽ nghe.



Kỷ Thư nói tới đây, liền không nói được nữa. Y thở dốc vài hơi, nói: “Quên đi.”



Hàn Cẩm giúp y lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Ngươi nên ngủ đi.”



Kỷ Thư vẫn như trước mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài hai cái, hai hàng lệ nóng chảy xuống khóe mắt. Y trở mình, đưa lưng về phía Hàn Cẩm: “Đợi ta chết, ngươi chém… tay ta đi. Tùy tiện thiêu ta, đừng giao cho Tam Loan.” Dứt lời liền an tĩnh một lần nữa.



Hàn Cẩm nhìn chằm chằm bóng lưng y một hồi, đột nhiên cắn răng mắng một tiếng: “Chết tiệt!” Hắn móc thuốc trong lòng ra, như để tiết oán khí trong lòng, hắn dùng sức tháo nắp bình ra, thiếu chút nữa bóp nát bình sứ. Hắn trở mình Kỷ Thư lại, dường như sợ mình đổi ý, nhanh chóng bỏ thuốc vào trong miệng Kỷ Thư, bức y nuốt xuống.