Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Bởi Đan Khuyết không chịu được xóc nảy, không còn cách nào, Hàn Cẩm đành phải cõng y dắt ngựa đi. Cũng bởi vậy nên tốc độ của họ giảm đáng kể.



Mãi tới buổi tối ngày hôm sau họ mới tới Kế huyện, Hàn Cẩm lau mặt một chút rồi ôm Đan Khuyết lên giường, bóp mông y một lúc, sau đó liền ngủ thiếp đi. Mấy hôm trước bởi hắn không ngừng suy nghĩ nên ngủ rất ít, không biết cặp mông hảo hạng kia có công hiệu gì, hay là do hắn quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi.



Sớm hôm sau, Hàn Cẩm bắt mạch cho Đan Khuyết, sau một đêm nghỉ ngơi, mạch đập bình ổn hơn so với hôm qua, nhưng sợ sẽ không tỉnh lại ngay được, dù sao thì y bị thương như vậy, một mình y cũng không chạy thoát được, thế nên Hàn Cẩm yên bụng để y lại quán trọ, một mình đi ra ngoài. Hàn Cẩm mua một chiếc xe ngựa trong thành và mấy miếng đệm lót mềm, lại mua thêm ít dược vật, quay trở về quán trọ, buộc ngựa vào xe, mắt thấy sắp tới trưa, sắp tới thời gian ước định của hắn và Yên Thập Tam, Yên Tam Bát nên quay về.



Hắn vẽ trên cửa quán trọ và cửa phòng kí hiệu thông tin của riêng Thiên Ninh Giáo, sau đó về phòng kiên trì đợi.



Hắn tự mình lau mặt giúp Đan Khuyết, đột nhiên con ngươi trong mí mắt Đan Khuyết dao động. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, sờ sờ mạch y, buông khăn mặt xuống. Một lát sau, Đan Khuyết từ từ mở mắt.



Hàn Cẩm giả vờ mừng rỡ nhào tới: “Ca ca, cuối cùng ca ca cũng tỉnh rồi.”



Đan Khuyết bị hắn bổ nhào tới, gương mặt vừa có chút huyết sắc lại trắng bệch, hơi thở yếu ớt nói: “Ngươi là ai?! Đây là nơi nào?!”



Hàn Cẩm cầm tay y nói: “Ca ca hỏi rồi mà, đệ là Cẩm Cẩm. Đây là quán trọ bình dân.”



Chân mày Đan Khuyết hơi cau xuống. Y cố gắng ngồi dậy, nhưng không có chút khí lực nào, Hàn Cẩm vội vã dựng cái gối sau lưng y, sau đó đỡ y ngồi dậy. Đan Khuyết nhìn hắn, đột nhiên xuất thủ nắm lấy cổ tay, thử mạch đập của hắn. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, nhưng cũng không giãy giụa mà nhếch môi cười với Đan Khuyết, nhu nhược mà lấy lòng gọi: “Ca ca.”



Động tác vừa rồi của Đan Khuyết làm tiêu hao rất nhiều khí lực, y không nhịn được mà ho khan, tay vẫn còn đang nắm lấy cổ tay Hàn Cẩm không buông, Hàn Cẩm vội vã giả vờ lúng túng lo sợ ôm lấy Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca có đau không?”



Đan Khuyết cả giận nói: “Buông tay! Ai cho ngươi ôm ta!”



Hai người đang ồn ào, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Hàn Cẩm tưởng đám Yên Thập Tam tới, thầm nghĩ họ tới thật không đúng lúc, vừa đùn đẩy với Đan Khuyết vừa nhanh chóng nghĩ kế sách đối phó.



Đảo mắt người nọ tới cửa, chỉ có một người tới, cửa đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, một thanh niên nhảy vào trong phòng, ba mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.



Người tới, không phải Yên Thập Tam, cũng không phải Yên Tam Bát mà là tả hộ pháp.
Đan Khuyết hơi run lên, lạnh giọng nói: “Buông tay ra.”



Hàn Cẩm khóc sướt mướt không chịu buông.



Đan Khuyết dùng lực yếu ớt gỡ hắn ra, cau mày ghét bỏ nhìn hắn cọ cọ máu vào người mình, hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”



Hàn Cẩm càng khóc to hơn: “Sao ca ca ngu thế, Cẩm Cẩm nói ba lần rồi, đệ là Cẩm Cẩm!”



Gân xanh trên trán Đan Khuyết giật giật, hít sâu một hơi nói: “Môn phái nào? Họ sao tên gì?”



Hàn Cẩm chớp mắt: “Phái.. phái gì?” Đột nhiên Hàn Cẩm nhớ ra cái gì đó, hiến bảo vật tới trước mặt Đan Khuyết: “Đại ca nói, chỉ cần cho người khác nhìn thẻ bài của Cẩm Cẩm, mọi người sẽ biết Cẩm Cẩm là ai.”



Đan Khuyết thấy trên thẻ bài có khắc chữ Hàn bằng huyết ngọc, nhất thời cả kinh, không thể tin nhìn Hàn Cẩm, đến giọng nói cũng thay đổi: “Ngươi.. là Hàn Cẩm?”



Hàn Cẩm cười ngây ngô mấy tiếng, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, Cẩm Cẩm.”



Đan Khuyết dựa vào giường, ngạc nhiên nghi ngờ quan sát Hàn Cẩm, một lát sau y nói: “Nếu người của Thiên Ninh Giáo có thể tìm tới đây, có lẽ vẫn còn người khác. Chúng ta rời khỏi đây trước đã!”



Nói thế này rất đúng ý Hàn Cẩm, hắn rất sợ lát nữa tả hộ pháp tỉnh dậy lại tới đây làm phiền, lại sợ hữu hộ pháp tìm tới, vội nói: “Được, Cẩm Cẩm đưa ca ca đi!”



Nói rồi ngồi xuống trước mặt Đan Khuyết, ý bảo muốn cõng y.



Đan Khuyết cau mày nhìn hắn không phòng bị đưa lưng về phía mình, tự nghĩ giờ lúc này nhất định mình phải mượn sức của Hàn Cẩm, thế là leo lên lưng Hàn Cẩm.



Hàn Cẩm cõng y lên, nhẹ nhàng chạy xuống lầu, lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục đi về phía tây.