Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 63 : Hàn Cẩm là M nặng!

Ngày đăng: 22:17 21/04/20


Đan Khuyết đưa tay ra: “Không cần, ta tự bôi là được rồi.”



Vất vả lắm Hàn Cẩm mới nghĩ ra được ý này, nếu như đưa cao dược cho Đan Khuyết, ý tưởng này của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Sao hắn dễ dàng bỏ được, tuy rằng ánh mắt Đan Khuyết gây áp lực lớn cho hắn, thế nhưng trên đầu chữ “Sắc” có một con dao[1], Hàn Cẩm bất chấp húc vào lưỡi dao này. Hắn nhỏ giọng nói: “Lúc bôi thuốc cần phối hợp xoa bóp huyệt đạo, công tử, tự công tử làm không tiện, vẫn là để thuộc hạ làm thì hơn.”



Đan Khuyết thầm “cắt thịt róc xương” Hàn Cẩm trong lòng, cố nén xung động muốn xông lên vạch lớp ngụy trang của hắn, thầm nghĩ phải bình tĩnh một chút, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì, không thể hù hắn chạy. Thế là y đành phải nói: “Ta quay về nhà rồi nói.”



Hàn Cẩm nghe y buông tha, hết sức mừng rỡ, vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc lắc cái mông theo Đan Khuyết về chỗ ở của y.



Vào phòng, Đan Khuyết cố ý hỏi rõ một lần nữa: “Hàn Cẩm phái Ngũ Luân vẫn chưa tới Vạn Ngải Cốc sao?”



Hàn Cẩm đáp lấy lệ: “Vâng, chưa tới.”



Đan Khuyết ngấm ngầm gây sự: “Là chưa tới, hay là ngươi không biết?”



Hàn Cẩm ấp úng mà nói: “Thuộc, thuộc hạ thật sự chưa nghe nói qua.” Sau đó vội vã đổi đề tài mà thúc giục: “Công tử mau nằm xuống giường, để thuộc hạ bôi thuốc cho công tử. Cốc chủ đã cẩn thận dặn dò, sau khi ngâm thuốc xong phải bôi luôn mới có hiệu quả.”



Đan Khuyết từ tốn nói: “Thuốc này có tác dụng gì? Sao nhất định ta phải bôi? Không bôi có làm sao?”
Đan Khuyết sửng sốt một chút, cuối cùng cũng nhớ ra: Trước khi y hôn mê cảm thấy lưng bị điểm một cái, bị điểm vào huyệt ngủ, đến khi tỉnh lại thì thành ra như này.



Y lập tức hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, gân xanh nổi trên trán, hàm răng nghiến kèn kẹt, nắm tay thành quyền kêu răng rắc. Ấy thế mà Hàn Cẩm còn tận tâm tận lực mà dẫn lời y: “Công tử có cảm thấy toàn thân rã rời, thần thanh khí sảng hay không? Đây là kỹ thuật độc môn của Vạn Ngải Cốc, không cần quá giật mình. Khụ… nếu muốn nữa cũng đừng ngại, để thuộc hạ giúp công tử xoa bóp mỗi ngày.”



Đan Khuyết cúi đầu, im lặng cố nhẫn nại xung động muốn bóp chết hắn bóp chết hắn bóp chết hắn bóp chết hắn, nhẫn tới cực hạn, thế mà lại cười ha hả, cười đến cả người run lên.



Hàn Cẩm bị tiếng cười của y làm cho nổi da gà, run lên một chút, cười gượng nói: “Công tử nghỉ ngơi cho thật tốt, Đản Đản đi trước.”



Đan Khuyết ngẩng đầu, ánh mắt như điên cuồng mà dõi theo hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên Hàn Cẩm kêu to một tiếng: “Công tử không cần cảm ơn đây là niềm vinh hạnh của Đản Đản công tử nghỉ ngơi cho thật tốt Đản Đản đi buổi tối gặp lại.” Dứt lời liền nhanh như gió nổi mà xông ra ngoài, chỉ để lại cánh cửa gỗ vì bị gió thổi mà đập ra đập vào.



Đan Khuyết sửng sốt, mãi tới khi bóng “Đản Đản” khuất khỏi tầm mắt mới hoàn hồn lại. Nụ cười quỷ dị trên gương mặt y dần dần tan biến, nét mặt trở nên tịch mịch, y cúi đầu ngồi một hồi, đột nhiên hất tung bàn lên, tiếng hét chói tai vang vọng xoay vòng trên vùng trời tiểu viện: “Aaaaaaa cái tên hỗn đản kia mau chết đi cho ta!!!!!!!!”[1] Trên đầu chữ “sắc” là một con dao:  Câu này dùng để chỉ “Sắc” có thể khiến con người ta mất lý trí, như một lưỡi dao gây tổn mình và người khác.



Bên Trung phân tích chữ Sắc (色) này hay lắm này, nó được kết hợp từ chữ “Ba” (巴-mong) và chữ “Đao” (刀). Chữ “巴” này hài âm với chữ “疤” (Sẹo – đều đọc là ba). Dưới đao có Sẹo. Dính vào sắc tình xong sẽ để lại vết sẹo dưới con dao:”>



[2] Cấp hỏa công tâm: Chỉ người trong sinh hoạt tình cảm gặp một (hoặc một số) chuyện không tốt lại không thể phát tiết ra ngoài dẫn tới mắc bệnh tâm lý