Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 65 : Reng reng reng, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang lên sàn!
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Đan Khuyết vẫn giữ Hàn Cẩm ở lại. Thực tế, một mình y ở trong Vạn Ngải Cốc, đến một người để nói chuyện cũng không có, quả thật rất cô đơn.
Lúc Hàn Cẩm còn ở Tụ Sơn chưa từng đón trừ tịch, ở trên núi không có phong tục kia, những người học võ cũng không chú ý nhiều như vậy, cùng lắm là lúc năm mới Cao Thịnh Phong sẽ cho hắn bắn pháo, cùng nhau ăn một bữa to, tặng cho hắn một chút lễ vật. Hắn nghe nói những gia đình bình thường dưới chân núi rất chú ý tới dịp lễ này, đã muốn thử xem từ lâu, vừa hay lần này có cơ hội.
Đầu tiên Hàn Cẩm tổng vệ sinh từ trong ra ngoài gian phòng, thoạt đầu Đan Khuyết đứng một bên lạnh lùng nhìn, sau đó cũng ra tay hỗ trợ, dọn gian phòng sạch không còn hạt bụi nào, Hàn Cẩm treo mộc phù lên bên ngoài gian phòng, nhóm lửa ở trong sân, chuẩn bị nấu bánh niên cao.
Hai người ngồi sưởi ấm bên đống lửa, Đan Khuyết xoa xoa tay hỏi: “Năm nào ngươi cũng như vậy sao?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Trước chưa từng như vậy.” Nói đoạn nở nụ cười: “Đây cũng là lần đầu tiên thuộc hạ nấu bánh niên cao, trước đây toàn là người khác nấu cho thuộc hạ ăn.”
Đan Khuyết gật đầu: “Ta cũng chưa từng trải qua.”
Ngày trừ tịch còn có một phong tục nữa là cúng tế tổ tiên, thế nhưng hai người họ đều là cô nhi từ nhỏ, Thiên Ninh Giáo cũng không có tập quán tế bái giáo chủ tiền nhiệm, bởi vậy Hàn Cẩm tìm trong túi đồ Đỗ Húy cho mình một túi hương, sau đó đốt hương xông này lên.
Tới chập tối, Hàn Cẩm lại đưa Đan Khuyết đi tới dược tuyền để ngâm lần cuối trong ngày, sau khi trở về, họ ngồi trong sân uống rượu nếp và ăn bánh niên cao mình tự tay làm. Bọn họ không có kinh nghiệm, nấu bánh nát vụn ra, cả nồi bánh niên cao nhão như cháo, cắn một miếng thôi mà dính đầy miệng. Đan Khuyết miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi để sang bên cạnh không ăn nữa, Hàn Cẩm lại không buông, hiếm khi mình mới nấu một nồi bánh niên cao, vẫn cứ ăn bằng sạch món mình làm mới chịu bỏ qua.
Lúc hắn bưng bát cháo dính dấp nhìn không ra hình dạng, một tay Đan Khuyết hơ lửa sưởi ấm, tay kia nâng má, nhìn hắn đầy chăm chú. Hàn Cẩm chật vật đấu tranh với cái nồi bánh dính, ăn cũng bất nhã vô cùng, chẳng mấy mà cả mũi và mắt bị dính hồ gạo, làm mí mắt hắn dính trên dính dưới, đến chớp mắt thôi cũng khó khăn.
“Ha ha..” Đan Khuyết không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, sau đó liền yên lặng che mặt, tự nói với lòng: Cười cái gì mà cười! Hắn là tên Hàn Cẩm chết tiệt đấy! Không bóp chết hắn đã là tốt lắm rồi! Đừng để bị hắn lừa nữa!!
Đan Khuyết nhìn hắn một cái, ném pháo trúc xuống dưới chân hắn. “Bùm” một tiếng, pháo trúc nổ tung bên cạnh Hàn Cẩm, làm hắn sợ hết hồn, tội nghiệp mà nhìn Đan Khuyết.
Đan Khuyết hừ một tiếng, xoay người đi vào nhà, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Hôm sau là mùng một đầu năm, Hàn Cẩm không dám đi gặp Đan Khuyết nữa, làm tổ trong phòng viết thư. Hắn viết thư cho Cao Thịnh Phong, hắn cảm thấy mình gặp phải nỗi khó khăn không cách nào giải quyết, phải nhờ tới sự giúp đỡ của phụ thân anh minh của mình.
Hắn không ngừng cắn bút, trên giấy viết: Cha, gần đây hài nhi gặp một chuyện rất phiền phức, vô cùng phiền…
Đang viết, đột nhiên cửa bị đẩy ra, hai nam tử đội nón vận hắc y một trước một sau đi vào. Bước đi của hai người hoàn toàn không gây chút tiếng động nào, trên người tỏa ra hàn khí cùng với khí phách mà không ai có thể ngăn cản, cứ như vậy tiến vào phòng Hàn Cẩm, đến một tiếng hô bắt chuyện cũng không nói.
Hàn Cẩm bị dọa sợ hết hồn, giơ bút lông lên vào tư thế phòng bị. Hai người kia lại không để ý gì tới hắn, tự mình cởi nón xuống, buông đồ trong tay ra, một người trong đó đi tới trước bàn sách của Hàn Cẩm, cầm bức thư trên bàn lên nhìn một chút, cụp mi mắt, nhìn Hàn Cẩm, đoạn nhướn mày: “Con gặp phiền phức gì?”
“Bộp” một tiếng, bút lông trong tay Hàn Cẩm rơi xuống đất, hắn từ từ giơ tay lên dụi mắt, nhỏ giọng gọi: “Cha?” Lại đưa mắt qua nhìn một người khác trong phòng: “Nghĩa, nghĩa phụ?”
Nam tử bị gọi là “cha” vươn tay ra dùng sức xoa xoa đầu hắn, xoa tóc hắn rối bù lên, sau đó bật cười một tiếng, kêu lên: “Thông Minh.”
Nét mặt không thể tin của Hàn Cẩm dần dần trở thành kinh hỉ, hắn vội hét lên một tiếng, nhào vào trong lòng Cao Thịnh Phong: “Cha!!!!”