Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 69 : Cao Thiên Tôn và Lư Nhã Giang giải thích chân tướng cho Đan Khuyết
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Cả một ngày Hàn Cẩm không dám đi tìm Đan Khuyết, phải để Đản Đản thật đi. Đợi Đản Đản quay về, Hàn Cẩm lập tức giữ lấy cậu ta hỏi xem phản ứng của Đan Khuyết. Đản Đản nói Đan Khuyết vẫn bình thường, không có chỗ gì kì quái. Thế là ngày hôm sau, Hàn Cẩm lại dịch dung thành Đản Đản để đi.
Đan Khuyết không cần ngâm dược tuyền nữa, thế là “Đản Đản” chủ động nhận nhiệm vụ đưa đồ ăn ba lần một ngày tới, thế là một ngày vẫn có thể gặp y đủ ba lần.
Sau khi bị dằn vặt một hồi, Đan Khuyết từ kích động đã quay trở về vẻ bình thản vốn có. Y tự nhận Hàn Cẩm không thể lấy được cái gì tốt từ trên người y, y đã rời khỏi Xích Hà Giáo, không còn giá trị lợi dụng, bởi vậy nên y cũng không vạch trần, để kệ xem hắn hao tâm tổn huyết như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì, liệu có đúng như lời hắn nói, chỉ là hắn thích y hay không.
Trưa hôm nay, Hàn Cẩm tới đưa cơm cho Đan Khuyết, ngồi trong sân bồi Đan Khuyết ăn, Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra hắn đã ngưng thuốc. Thế là y nói: “Mấu hôm nay ngươi mài thuốc, là để chữa bệnh cho người sao?”
“Dạ?” Vẻ mặt Hàn Cẩm hoang mang.
Đan Khuyết nói: “Bệnh nhân mà ngươi chữa cho kia, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Hàn Cẩm ngẩn người, đỏ mặt gật đầu: “Rồi ạ.”
Cơm nước xong, Đan Khuyết đưa thanh Đan Hà đao Cao Thịnh Phong tặng cho y ra, đưa cho Hàn Cẩm xem: “Cái này hôm trước “Hàn Cẩm” tặng ta.”
Hàn Cẩm làm bộ làm tịch mà ngắm nghía một hồi: “Đúng là thanh đao tốt.”
Đan Khuyết bình tĩnh nói: “Hắn tặng thanh đao này cho ta, nói muốn ta làm người của Thiên Ninh Giáo, còn muốn ta làm ấm giường cho hắn.”
Hàn Cẩm đỏ mặt lên, ấp úng nói: “Vậy, vậy sao?”
Đan Khuyết quan sát phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng: “Ta không biết rốt cuộc hắn coi ta là cái gì, chẳng lẽ muốn dùng một thanh đao để mua chuộc ta? Không thể nào.”
Hàn Cẩm há miệng, muốn giải thích, lại không biết với thân phận này nên mở miệng sao cho phải, không thể làm gì hơn là khổ não cào đầu: “Hẳn Hàn công tử không có ý như vậy.”
Hàn Cẩm nhận lấy kẹo hồ lô cắn một cái, suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ hơi buồn ngủ, thi thoảng hay quên đồ vật đặt ở đâu ra thì tốt.”
Đỗ Húy vuốt râu nói: “Xem ra chứng “Hoàn đồng” của con đã tương đối khỏi rồi. Thế nhưng đây mới là tháng đầu tiên, không biết sau này có thể xảy ra tình huống gì. Nếu không con ở lại cốc ta thêm mấy tháng, để ta quan sát thêm một chút.”
Hàn Cẩm mặt chau mày ủ nói: “Không được đâu Đỗ bá bá, Đan Khuyết nói hết nguyên tiêu sẽ rời đi.”
Đỗ Húy nhíu mày: “Vội như vậy? Y đi thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn?”
Hàn Cẩm thở dài.
Đỗ Húy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Ngoài cốc đang truyền một tin, sáng nay ta đã nói cho Cao Thiên Tôn, không biết ông ấy đã nói cho con hay chưa.”
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Tin gì?”
Đỗ Húy nhìn hắn một cái, đóng hòm thuốc lại, nói: “Mấy hôm trước, “Hàn Cẩm” phái Ngũ Luân, dẫn theo một nhóm ma đồ Xích Hà Giáo tới một con đường bên cạnh Dương Sơn đánh lén đệ tử phái Hành Sơn đi qua đó.”
Hán Cẩm há miệng, xâu kẹo hồ lô ngậm một nửa trong miệng rơi xuống đất. Hắn lặng lẽ liếm mép, nhẹ giọng nói: “Vậy sao.”
Đỗ Húy hỏi: “Là Kỷ Thư?”
Hàn Cẩm gật đầu.
Đỗ Húy ngạc nhiên nói: “Hắn muốn làm gì?”
Hàn Cẩm nhún vai: “Ai biết được, mặc hắn đi.”