Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 71 :

Ngày đăng: 22:17 21/04/20


Hàn Cẩm theo Đan Khuyết rời khỏi Vạn Ngải Cốc, chạy một đường tới cốc có hồ nước nóng. Đan Khuyết đặt cho cốc kia một cái tên, là Đằng Long Cốc, biểu lộ quyết tâm muốn thay da đổi thịt của y ở nơi này.



Nửa tháng sau, cuối cùng họ cũng thuận lợi đi tới Đằng Long Cốc.



Đan Khuyết rất thích nơi này, nơi này có cảm giác an yên không liên quan gì tới thế đời, y đã chán cảnh đấu đá lẫn nhau, ở nơi đây không cần đề phòng, không cần phải tranh đấu, có thể chuyên tâm luyện công, lúc mệt mỏi có thể ngâm hồ nước nóng, thoải mái mà tự tại.



Lúc họ tới Đằng Long Cốc, việc đầu tiên làm là nghỉ ngơi ở cốc khẩu. Đan Khuyết không muốn bị người khác quấy rối, bởi vậy nên cùng Hàn Cẩm bổ đá ngăn miệng cốc lại, nếu người nào khinh công không tốt, như những thôn phu trong thôn hương bình thường, sẽ không thể đi vào Đằng Long Cốc. Làm xong xuôi, y mới bắt đầu nghỉ ngơi, cởi hết quần áo ra tìm một hồ nước nóng để ngâm. Hàn Cẩm vẫn còn đang giả bộ làm Đản Đản, vừa thấy Đan Khuyết xuống nước, liền lúc lắc cái mông chạy tới: “Ca ca ca ca, để đệ bóp vai cho ca ca.”



Đan Khuyết nhìn hắn một cái, nhạt giọng nói: “Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?”



Hàn Cẩm nói: “Đệ có thể ngâm suối cùng ca ca không?”



Đan Khuyết lười biếng nói: “Tùy ngươi.”



Hàn Cẩm được y đồng ý, vô cùng cao hứng mà cởi quần áo, nhảy tõm xuống nước. Đan Khuyết thấy hắn cởi hết, nhưng dịch dung trên mặt vẫn còn, ngược lại cũng không nói gì. Giờ Hàn Cẩm dùng thân phận Đản Đản này để ở bên cạnh y đang rất tốt, nếu để mặt thật ra, sợ rằng sẽ có chút phiền phức, còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau. Thế nhưng, bởi đã biết rõ hắn là Hàn Cẩm, lại thấy hắn dùng gương mặt người khác, cảm giác cứ là lạ. Y liền nhắm mắt dưỡng thần không nhìn nữa.



Hàn Cẩm bơi qua bơi lại trong suối nước, chốc lát sau lại bơi tới bên người Đan Khuyết, cười gian mà nhìn cơ thể trơn bóng ngâm trong nước của y, sau đó dè dặt vươn tay ra sờ lên ngực Đan Khuyết một cái, lại vội vã thu tay về, giả vờ kinh ngạc nói: “Ca ca, ngực ca nhẵn nhụi ghê.”



Đan Khuyết mở mắt nhìn hắn, không nói gì.



Không bao lâu, Hàn Cẩm lại bắt đầu chộn rộn, làm bộ lơ đãng mà đưa tay về phía cái mông vểnh của Đan Khuyết. Tiếc là lần này hắn còn chưa chạm tới Đan Khuyết, đã bị Đan Khuyết đạp mạnh một cái ra. Đan Khuyết cười nhạt nói: “Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút.”




Thế là Hàn Cẩm nhào lên đè Đan Khuyết xuống, ôm mông y lăn trên đất vài vòng, cười như điên như rồ mà nói: “Chiêu này là ‘Lăn khắp đất’.” Hắn đè lên người Đan Khuyết, Đan Khuyết lạnh mặt nói: “Xuống đi.” Hàn Cẩm nào chịu đi xuống, a một tiếng cắn lên chóp mũi y: “Ý, lúc không đánh lại cứ như vậy, cắn rớt mũi địch xuống, thế là địch không thể thở rồi.”



Sau đó lại dịch xuống, lại giả vờ a một tiếng mà cắn lên cổ Đan Khuyết, lè lưỡi liếm liếm: “Cắn đứt cổ họng địch cũng được nữa.”



Lần này Đan Khuyết giận thật rồi, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”



Hàn Cẩm vẫn chưa chịu buông tay, lấy hết can đảm, ôm eo y mà lăn tiếp mấy vòng trên đất, cười hì hì nói: “Ta lăn!”



Đan Khuyết sa sầm mặt, nhìn hắn không nói gì.



Hàn Cẩm có chút chột dạ, thế nhưng hắn không muốn buông ra. Đan Khuyết không nói tha thứ cho hắn, cũng không nói không tha thứ cho hắn, ở cùng hắn trong sơn cốc, nhưng lại không chịu thân mật với hắn, trong lòng hắn rất khó chịu. Hắn muốn có thể tùy ý mà ôm lấy ca ca biết bao nhiêu, hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, hắn thích một người, thì muốn gần gũi với người ấy, ôm người ấy, thơm lên mặt người ấy, chui vào lòng người ấy.



Một lát sau, Đan Khuyết nhẹ nhàng thở dài, giơ tay sờ lên mặt Hàn Cẩm, lạnh lùng mà nói: “Nếu ngươi là một đứa ngốc thì tốt biết bao nhiêu.”



Câu nói này thật sự làm tổn thương Hàn Cẩm, hắn lập tức bò dậy khỏi người Đan Khuyết, tủi tủi thân thân mà nhìn y, nhưng không nói gì, chạy thẳng đi, chạy mãi đến tối mới quay trở về.



Sau khi chuyên tâm luyện kiến thức nền tảng, Đan Khuyết ngạc nhiên phát hiện ra mình tiến bộ rất nhanh. Y và Tam Loan luyện cùng một bộ võ học, nhưng y vẫn không đánh bại được Tam Loan, y không chịu thừa nhận vì mình khiếm khuyết, bởi vậy nên vẫn không ngừng cấp tiến, liều mạng luyện võ học tối cao của Xích Hà Giáo, nhưng Tam Loan lại có thể dùng một bộ đao pháp thông thường để khắc chế đao pháp cao nhất mà y luyện, y giận, càng liều mạng luyện tập, bởi vậy mà rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, cứ mãi không tiến bộ được, ngược lại Tam Loan, tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn từ từ tiến lên. Đan Khuyết vẫn luôn cho rằng mình nỗ lực chưa đủ, hoặc là Tam Loan gạt y luyện công phu đặc biệt khác, bởi vậy nên mới có thể chế trụ y, thế là y đổ hết trách nhiệm lên võ công Xích Hà Giáo, thế nên sau khi gặp Hàn Cẩm, y liền nảy lên chủ ý luyện bí tịch Ngũ Luân của hắn. Y quá kiêu ngạo, tuyệt đối không thừa nhận mình có chỗ nào không bằng người ta, hiển nhiên sẽ không chịu cúi đầu luyện lại những bài tập cơ bản nhất, cũng may mà y gặp được Cao Thịnh Phong, cũng may mà y gặp được Hàn Cẩm, cũng may mà thời gian qua y đã chịu nhiều thua thiệt như vậy, để hạ thấp lòng kiêu ngạo của y, để y có thể kiểm lại những chỗ mình thiếu hụt, có cơ hội phát triển lên.



Sau ba tháng huấn luyện ngắn ngủi, Đan Khuyết đã tiến bộ mạnh mẽ.