Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 7 : Tiểu giáo chủ ngơ luôn rồi!

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Không còn thuốc, Hàn Cẩm có phần hoảng hốt, hắn nghĩ tới chuyện bỏ Đan Khuyết về lấy thuốc trước, nhưng lại cảm thấy không ổn. Hắn cũng không rõ thật sự mình bị bệnh gì, trong giáo không ai dám nói với hắn, hắn từng hỏi tả hữu hộ pháp, nhưng Bạch Tiểu Tả và Bạch Tiểu Hữu đều khéo léo nói cho hắn biết, trong mấy ngày ấy hắn ham ngủ và ham chơi hơn.



Hàn Cẩm có phần lo lắng lúc mình phát bệnh sẽ để Đan Khuyết bắt được sơ hở của mình, rất sợ kế hoạch bị hỏng, ngược lại còn bại lộ thân phận. Nhưng vất vả lắm mới trốn được tả hữu hộ pháp đi tới đây, nếu quay về lấy thuốc, chỉ sợ sau này họ sẽ không khinh địch để hắn lại chạy ra ngoài nữa.



Bạch Tiểu Tả từng nói, khi hắn phát bệnh, võ công vẫn còn, hơn nữa trước khi rời Tụ Sơn trưởng lão Doãn từng cho hắn uống tiên dược hóa giải bách độc mà Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang mang về từ quần đảo Mỗ Sơn, người khác không đánh được hắn, độc không hại chết được hắn, có xảy ra chuyện không may chỉ cần nhanh chân trốn đi là được. Đây là lần đầu tiên hắn muốn làm một việc lớn, mặc kệ có thành công hay không, hắn cũng muốn thử một lần. Lại nói, giả ngu dễ như vậy, đừng nói người thông minh như hắn, có là thằng khờ cũng làm được, có lẽ đến khi hắn phát bệnh cũng chưa chắc đã thật sự xảy ra sai lầm gì. Cân nhắc đắn đo một hồi, Hàn Cẩm tiếp tục đi tiếp.



Sau khi hạ quyết tâm rồi, Hàn Cẩm lập tức quay về nơi họ nghỉ chân.



Đan Khuyết đang ngồi thiền, Hàn Cẩm làm bộ rón rén đi tới, cố ý giảm nhẹ âm thanh ngồi xuống bên cạnh y, ngồi xổm trước mặt y tò mò nhìn chằm chằm.



Sắc mặt Đan Khuyết tái nhợt, qua chân mày cau chặt và khóe môi nhếch lên, có thể thấy y đang ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau. Lông mi y rất dài, liên tục run rẩy, như cánh bươm bướm đang vỗ nhè nhẹ. Hàn Cẩm nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được vươn ngón tay ra muốn sờ một chút.



Đúng lúc này, đột nhiên Đan Khuyết thở một hơi dài, mở mắt ra. Y vừa mở mắt, nhìn thấy có một ngón tay ở ngay trước mặt, lập tức cảnh giác ngửa ra sau. Nhưng Hàn Cẩm cũng không thu tay về, còn cố chấp đưa tay tới, nhẹ nhàng chạm vào lông mi y một cái, cong môi cười: “Cái cánh nhỏ.”



Đan Khuyết nhìn gương mặt tươi cười trong trẻo hơi sửng sốt, hàng lông mày nhíu lại, nói: “Ngươi đi lâu thế.”



Hàn Cẩm cười khanh khách, khoa tay múa chân nói: “Tại ngoài sông có nhiều dế mèn lắm, Cẩm Cẩm chơi cùng các bạn ấy.” Hắn co hai ngón tay lại, bắn trên đùi Đan Khuyết, cổ họng mô phỏng tiếng dế mèn kêu.



Đan Khuyết thu chân về, bất mãn liếc nhìn Hàn Cẩm nói: “Ngươi đi kiếm thêm củi lửa về đi, buổi tối sẽ lạnh đấy.”



Thế là Hàn Cẩm cởi nang nước xuống đưa cho Đan Khuyết, sau đó lại chạy đi tìm củi đốt. Từ đầu đến cuối Đan Khuyết nhìn chằm chằm, quan sát nhất cử nhất động của Hàn Cẩm, cố tìm ra kẽ hở trên người hắn. Biểu hiện của Hàn Cẩm ngây thơ hồn nhiên, đến nhìn thấy con kiến trên cành cây cũng phải dừng lại chơi cùng nó, nửa ngày sau mới ôm củi trở về.




Đan Khuyết hạ mành xe xuống, nhắm mắt làm ngơ.



Xe ngựa đi một hồi, lại dừng lại, Đan Khuyết đang ngồi trong xe vận công không hiểu gì, thu hồi chân khí vén mành lên nhìn, chỉ thấy bên đường có một sạp bán kẹo hồ lô. Y lại quay đầu nhìn Hàn Cẩm, mắt hắn nhìn thẳng, hai mắt phát sáng lên.



Đan Khuyết nhíu mày, giơ tay lên đẩy mặt hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Vào thành!” Vừa đẩy một cái, tay y dính đầy dịch lỏng. Y sửng sốt, lại nhìn kỹ Hàn Cẩm, phát hiện dưới cằm nước miếng đang chảy ròng ròng, đến áo cũng bị ướt.



Đan Khuyết vừa bực mình vừa buồn cười, ghét bỏ lau nước miếng vào lưng áo Hàn Cẩm, mắng: “Cho xe đi!”



Không ngờ Hàn Cẩm thế mà ăn vạ không nghe theo, cầm dây cương không chịu buông: “Không! Cẩm Cẩm không đi đâu! Cẩm Cẩm muốn ăn kẹo hồ lô!”



Mấy hôm trước chỉ cần Đan Khuyết giận một chút, hắn như một tiểu tức phụ bị xem thường, cùng lắm chỉ khóc khóc nháo nháo nói một hai câu ca ca xấu lắm, nhưng không bao giờ không nghe lời Đan Khuyết. Không ngờ hôm nay vì một xâu kẹo hồ lô mà hắn dám phản kháng, Đan Khuyết bắt đầu giận, lạnh lùng nói: “Ngươi có đi hay không?”



Hàn Cẩm bị khí thế của y dọa sợ đến rụt cổ lại, quay đầu nhìn kẹo hồ lô mê người, lại quay đầu nhìn ca ca đáng sợ, lại quay đầu nhìn kẹo hồ lô, quay đi quay lại không quyết định được, bím tóc dài phẩy qua phẩy lại, như một cái trống lắc buồn cười. Đan Khuyết sốt ruột không nhịn được, đang định lên tiếng, đột nhiên Hàn Cẩm rống lên, “Oaaaaaaa”.



Đan Khuyết bị hắn làm giật mình, bày ra tư thế phòng bị, ai ngờ đột nhiên Hàn Cẩm lã chã rơi lệ, tay chân đập loạn xạ cả lên, lớn tiếng khóc chói tai: “Cẩm Cẩm muốn ăn kẹo hồ lô! Cho Cẩm Cẩm ăn kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô kẹo hồ lô kẹo hồ lô kẹo hồ lô kẹo hồ lô kẹo hồ lô….”



Nhất thời, toàn bộ người đi đường quay đầu nhìn về phía xe bọn họ.



Đan Khuyết bị dọa quá, nhớn nhác lấy thỏi bạc ra đập vào đầu hắn: “Phắn đi mua kẹo hồ lô đi!”