Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 82 :
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Đan Khuyết gần như không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, nói: “Ngươi lặp lại lần nữa đi?”
Hàn Cẩm do dự một chút, ngậm miệng vào không nói gì.
Đan Khuyết thấy hắn như vậy, nhất thời nổi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?!”
Dường như Hàn Cẩm bị y hù dọa, vội co người vào trong giường, bày ra tư thế phòng bị nhìn y. Ánh mắt hắn nhìn Đan Khuyết khác hẳn ngày thường, trong sợ hãi mang theo sự phẫn nộ, không còn chút hòa nhã nào.
Đan Khuyết chỉ cảm thấy lòng mình lạnh đi, nhất thời cơn giận tiêu tán.
Hai người giằng co một hồi, Đan Khuyết chán nản ngồi xuống mép giường, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Thế nào?” Hàn Cẩm chớp mắt mấy cái.
“Ngươi muốn tiếp tục theo ta, hay là quay về Tụ Sơn?” Đan Khuyết quay đầu không nhìn hắn.
“Về, Tụ, Sơn.” Hàn Cẩm từ từ đọc lại ba chữ này, sau đó bừng tỉnh ra: “Ta muốn về Tụ Sơn, tìm cha và nghĩa phụ, người đau đau, cha sẽ không cho người khác bắt nạt ta.”
Đan Khuyết cắn răng, đứng bật dậy, hung ác nói: “Muốn cút thì cút nhanh lên!” Y còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, bưng chậu nước và bát thuốc ra khỏi phòng, lấy chân đá cửa một cái, đoạn bỏ đi.
Đan Khuyết ôm một bụng tức ra khỏi biệt trang, cưỡi ngựa vào thành, mua rất nhiều chuột. Cái con chuột này, ở những nơi bần cùng ngõ hẹp nhà nào cũng có không ít, Đan Khuyết vung tiền mua, chỉ cần là chuột, bất luận sống hay chết đều được. Mọi người liền trở về nhà vén tay áo bắt chuột, chỉ trong một buổi sáng, Đan Khuyết đã thu được một bao tải. Đan Khuyết mang bao tải này quay trở lại sào huyệt của Vô Mi, qua hai ngày, nơi này vẫn chưa có ai phát hiện ra, đã bốc lên mùi hôi thối.
Đan Khuyết bịt mũi đi vào địa lao, thấy Vô Mi vẫn nằm đó không nhúc nhích, không rõ là còn sống hay đã chết. Y tiến lên trước, dò mạch Vô Mi, vẫn còn đang đập, thế là cởi nang nước trên người xuống, cậy đôi môi khô nứt của gã ra, rót nước vào bên trong. Một lát sau, Vô Mi bị sặc ho khan vài tiếng, mơ màng tỉnh lại.
Đan Khuyết nhón chân, ngay sau đó nhảy lên, phi tới phía sau Hàn Cẩm, cưỡi cùng một con ngựa với hắn. Hàn Cẩm hơi sửng sốt, khẽ ngọ nguậy người một cái, nhưng không đẩy Đan Khuyết xuống. Đan Khuyết vòng tay ôm qua eo hắn, nói: “Ta không quan tâm đệ có ngốc hay không. Nhưng đệ không được giả bộ ngốc với ta.”
Lần này Hàn Cẩm phản ứng rất nhanh, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ta còn lâu mới ngốc! Ta là Cao Thông Minh, ta thông minh nhất!”
Đan Khuyết bật cười trong thoáng chốc, sau đó khẽ thở dài, nói: “Đi nào, chúng ta về rồi hẵng nói.” Dứt lời liền giật cương ngựa, cưỡi trở về phía cũ.
Hàn Cẩm ngược gió hoang mang hỏi: “Không về Tụ Sơn sao?”
Đan Khuyết cả tiếng nói: “Không về!”
Hàn Cẩm do dự nói: “Nhưng mà cha..”
Đan Khuyết siết chặt hông hắn, nói: “Đừng đi, ở với ta, đệ muốn gì, ta cũng có thể cho đệ.”
Hàn Cẩm sửng sốt, nét mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Thật á?”
Đan Khuyết thấp giọng nói: “Chỉ cần đệ đừng gạt ta nữa.”
Hàn Cẩm gật đầu liên hồi, vui sướng vẫy hai tay lên hét to: “Thông Minh muốn ăn kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô!”
Đan Khuyết hít sâu một hơi: “Được, quay về sẽ mua kẹo hồ lô cho đệ ăn.”