Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 133 : Ghen, trừ phi đầu cô hư mất

Ngày đăng: 09:17 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Mãi đến áo Danh Khả cài xong ánh mắt Bắc Minh Dạ mới dần dần trở lại trên mặt của cô, chỉ là liếc nhìn cô một cái khiến cho cả khuôn mặt cô nhất thời lại trắng bệch.



Nha đầu kia có cần phải sợ anh như vậy sao? Anh thậm chí từ trước giờ không cảm thấy chính mình giống như khiến người sợ hãi.



"Đại Dạ ca ca..." Nam Cung Tuyết Nhi lại vẫn muốn nói cái gì.



Nam Cung Liệt lại một bước chạy qua đi, dắt tay nhỏ của cô, thanh âm nhu hòa: "Tuyết Nhi, ông nội tìm em, chúng ta đi nhìn xem."



Dứt lời, không đợi cô có bất luận cái phản ứng gì đã khom người bế cô lên, đi ra ngoài cửa.



Nam Cung Tuyết Nhi có phần hậu tri hậu giác nhớ tới phòng này là của cô, chờ bọn họ vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Đại Dạ ca ca cùng chị Khả Khả, hơn nữa hiện tại không khí hai người bọn họ xem ra không làm sao thích hợp...



Cô từ trong khuỷu tay Nam Cung Liệt chui ra, nhìn Bắc Minh Dạ vẫn khom người đứng ở trước mặt Danh Khả như cũ, cắn cắn môi, mới nhẹ giọng nói: "... Đại Dạ ca ca, anh không cần khi dễ chị Khả Khả, chị là bằng hữu của em."



Bắc Minh Dạ không nói lời nào, Nam Cung Tuyết Nhi đã bị Nam Cung Liệt ôm ra ngoài, Nam Cung Liệt lại còn tiện tay đem cửa phòng đóng.



Theo thanh âm đóng cửa truyền đến, không chỉ có Danh Khả hoảng sợ liền ngay cả Nam Cung Tuyết Nhi cũng có vài phần sợ hãi, cô níu vạt áo Nam Cung Liệt không xác định: "Anh, anh cảm thấy được hai người bọn họ không có việc gì sao?"



"Có thể có chuyện gì?" Nam Cung Liệt ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, chỉ là một lòng nhớ sớm một chút dẫn cô rời cái vòng chiến này, để tránh không nghĩ qua là bị chiến hỏa đốt tới.



Nam Cung Tuyết Nhi thủy chung cảm thấy được trong lòng có vài phần bất an, hơn nữa vừa rồi xem Danh Khả rõ ràng cảm thấy được cả người cô đều bị dọa ngây người, khẳng định là hàn khí Đại Dạ ca ca quá nặng, đem chị Khả Khả dọa.



Chị Khả Khả nhu nhược như vậy, làm sao ngăn cản được Dạ ca ca? Huống chi cô không phải mới vừa suy nghĩ muốn chị Khả Khả gả cho anh trai cô sao?
"Không đi?" Bắc Minh Dạ nhíu mày, hai tay ôm ấp ở trước ngực, ung dung nhìn chằm chằm cô.



Hiện giờ cô như con thỏ bị kinh hãi cuộn mình ở trên giường, mặc dù trong miệng nói xong lời nói cự tuyệt, đáy mắt là một mảnh kinh hoảng, kinh hoảng như vậy anh quá quen thuộc rồi.



Con thỏ kinh hoảng làm sao có thể thoát khỏi công kích dã thú? Trên điểm này, căn bản không hề nghi ngờ.



"Cô nên biết không đi có cái hậu quả gì." Thanh âm của anh nhàn nhạt, một tia chui vào bên tai.



"Không cần lấy những cái chuyện này tới uy hiếp tôi, thiếu tiền của anh tôi sẽ trả lại cho anh." Cô cắn môi, cực lực duy trì bình tĩnh trên mặt.



"Như thế nào trả?"



" Cho dù mượn tới tôi cũng sẽ trả lại cho anh." Cô níu chặt khăn trải giường trên người, ngẩng đầu nhìn anh, dù cho đáy mắt còn có kinh hoảng, ánh mắt nhưng là kiên định: "Tôi sẽ không cho anh tùy tiện khi dễ, cũng sẽ không cho anh đem tôn nghiêm của tôi dẫm trên đất, anh muốn lấy lòng những nữ nhân khác cùng tôi có cái quan hệ gì? Tôi sẽ không cho anh có cơ hội lợi dụng tôi đi xử lý quan hệ của các ngươi như vậy."



Bắc Minh Dạ vi hơi run sợ giật mình, rốt cục nhớ tới chuyện tình ngày đó, nghe cô nói như vậy, anh giận quá hóa cười, môi mỏng lần thứ hai dương lên: "Cô nói như vậy, tôi sẽ nghĩ đến cô đang ghen."



Danh Khả cắn môi, mặc kệ anh, có phải ghen hay không chính cô rất rõ ràng, nam nhân như vậy có cái gì đáng cô ghen? Cô muốn rời xa anh lại vẫn không kịp, ghen, trừ phi đầu cô hư hỏng hết.



"Thực không phải sao?" Anh hướng trên giường ngồi xuống, đưa tay liền muốn dắt cô.



Danh Khả lại cuống quít lui về phía sau, rời xa phạm vi anh tiện tay: "Đừng đụng chạm tôi, tôi nói sẽ trả tiền bạc anh rồi."



"Nếu tôi nhớ không lầm, hai mươi tỷ kia cô cũng không còn bao nhiêu, hai mươi tỷ cô còn phải trả như thế nào?" Anh lại qua đi, tại trước cô né tránh chính mình bỗng nhiên chụp cổ tay của