Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 141 : Tôi quyết định thích cô

Ngày đăng: 09:17 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Du Phi Phàm lại vẫn lại là đuổi theo, không để ý tới ánh mắt Bắc Minh Đại Đại phía sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, vẫn cười yếu ớt như cũ nói: "Tôi đưa cô trở về đi, anh nói qua muốn tôi đưa, tôi làm không được, quay đầu anh lại muốn trách cứ tôi."



" Kia là chuyện tình là các ngươi." Danh Khả lại đẩy cô ấy ra, không phải tâm cô ngoan độc, cô chỉ là thật sự không nghĩ muốn lại cùng bọn họ nhấc lên quan hệ như thế nào.



Mỗi lần đều đã như vậy, mặc kệ anh tức giận vì ai, mỗi lần gặp hoạ đều là cô.



Lại tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu cư nhiên thấy bóng dáng thon dài vào trong viện kia, cước bộ cô ngừng một trận, nhìn thấy anh, cả người nháy mắt chợt ngẩn ra.



Du Phi Phàm ngẩng đầu, tầm mắt giống như rơi vào đạo bóng dáng trắng thuần kia, hơi hơi ngẩn người, cô mới nói: "Đêm qua anh cả đêm đều đã ở trong này không có rời khỏi, đang đợi cô."



Danh Khả cũng không biết chính mình hiện tại rốt cuộc là cái tâm tình gì, trong lòng hàng trăm tư vị quanh quẩn, có cảm động, nhưng càng thêm sợ hãi.



Dùng lực nắm lòng bàn tay chính mình, cô bỗng nhiên quay đầu không muốn lại đi về phía trước, chỉ là muốn tìm góc giấu mình, không cần gặp anh.



Thời điểm các cô bước ra đại sảnh, xuất hiện tại sân, Mộ Tử Khâm đã phát hiện tồn tại của cô, lúc này thấy cô bỗng nhiên xoay người muốn phải rời khỏi, anh vội vàng bước ra nện bước truy đuổi qua đi, hai ba bước liền che ở trước mặt cô: "Vì cái gì muốn trốn tôi?"



Danh Khả không nói gì, xoay người vừa muốn đi về phía khác.



Mộ Tử Khâm tiếp tục một bước tiến lên, lần này trực tiếp kéo lại cổ tay của cô, dùng lực nhìn chằm chằm mặt cô trắng xanh: "Ngày hôm qua tôi nói vẫn hữu hiệu như cũ, chỉ cần cô nguyện ý, tôi là có thể mang cô rời khỏi, Khả Khả tôi chỉ muốn cô nói một câu, hoặc là gật đầu một cái."



Cô không đáp ứng, anh làm cái gì cũng chưa ý nghĩa!
Không... Có thể?



Cô giật giật đầu, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn anh.



Mộ Tử Khâm lại dùng lực giữ đầu cô, không cho cô có cơ hội rình coi biểu tình ở trên mặt chính mình, anh hít sâu một hơi mới khàn giọng nói: "Anh... Chín tuổi năm ấy, tận mắt thấy mẹ anh... Bị người.. Bị mấy nam nhân...."



Cánh tay dài ôm cô tăng thêm vài phần lực đạo, lâu như thế, để cho hô hấp của cô cơ hồ không tới.



Nhưng nghe anh nói về chuyện tình hiếm ai biết, lòng của cô bị lời nói của anh giam cầm, ngay cả nhảy lên đều đã cảm giác đến vô lực.



Mẹ anh... Mà lại đã từng trải qua chuyện tình khủng bố như thế, còn để cho anh tận mắt thấy, một cái đứa bé trai chín tuổi, chuyện như vậy, ở trong lòng anh tạo thành nhiều bóng ma.



Anh nói anh vô năng cũng là bởi vì chuyện đó lưu lại khủng bố trong trí nhớ sao?



"Bởi vì chuyện này, về sau bà tự sát, ở trong bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cứu không trở lại." Sức sống của anh đã khàn khàn đến cơ hồ ra không được, vùi mặt bên trong vai cô, anh tiếp tục khàn giọng nói: "Từ nay về sau, anh..."



"Không cần nói nữa." Danh Khả nghẹn ngào một tiếng, vẫn cho là đầy đủ bất hạnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này còn có người càng không may so với chính mình.



Anh là Nhị thiếu gia Mộ thị, lại là cháu ngoại Nam Cung Viễn, vừa sinh ra liền vô số vòng sáng, nhưng lại có ai biết sau lưng vòng sáng của anh vậy mà ẩn dấu nhiều chuyện bi thương không muốn người biết như vậy?



Tận mắt nhìn mẹ mình bị mấy nam nhân khi dễ, còn trải qua tang mẹ, một cái hài tử chín tuổi...