Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 191 : Một mặt tinh thần phấn chấn

Ngày đăng: 09:18 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Danh Khả không nói gì, nghe Mộ Tử Khâm nói bốn chữ "Anh ta trở lại" kia, người đã hoàn toàn lạnh rồi.



Muốn tới, mới nhưng vẫn còn muốn tới, lại như thế nào trốn tránh cũng là trốn không thoát.



"Khả Khả, em có đang nghe anh nói chuyện hay không? Hiện tại có phải trong trường học hay không? Ra ngoài chưa?" Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Mộ Tử Khâm vẫn truyền đến như cũ.



Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho chính mình bình phục lại, chậm rãi phun ra mới nhẹ giọng nói: "Thẻ của anh... Còn có điện thoại di động này, em sẽ tìm người trả lại cho anh."



"Khả Khả..."



" Tối hôm qua em tại Đế Uyển." Những lời này, có phải đã thuyết minh rất nhiều hay không? Nữ nhân giống như cô căn bản không đáng anh tiếp tục tốn tâm tư: "Về sau không cần lại tìm em, thực xin lỗi, bảo trọng."



Cô cúp điện thoại, thậm chí tắt điện thoại di đông, lại bỏ vào túi xách.



Về sau, cũng không được gặp lại, cứ như vậy đi, như vậy... Có lẽ cũng rất tốt.



Trước mắt không biết bị thứ gì đó che kín, ngay cả đường đều đã thấy không rõ, cô đưa tay hướng ánh mắt xoa xoa, không nghĩ qua là cư nhiên xoa một tay nước mắt.



Nhìn nước mắt sáng trong trên mu bàn tay của mình, Danh Khả có phần thất hồn lạc phách, cả chính mình cũng không biết chính mình tại khóc cái gì.



Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm phanh lại, Danh Khả hoảng sợ, vội vàng đi đến vừa tránh ra, luống cuống tay chân lau nước mắt đi.



Cho rằng chỉ là xe đi ngang qua, cô không nhớ ra núi này chỉ có người Đế Uyển, mãi đến xe ngừng lại bên cạnh mình cô bỗng dưng ngẩng đầu, mới nhìn rõ nam nhân ngồi ở trong xe.
Danh Khả dẫn đầu đi đến bãi biển đằng trước, hôm nay Chủ nhật, du khách trên bãi biển không ít, bãi biển này rất sạch sẽ, hạt cát tinh tế, bị ánh ánh mặt trời chiếu lên lập tức trồi lên một mảnh màu vàng óng.



Cô theo bản năng đặt tay ngay trước mắt, ngón tay dài vòng ra một cảnh, từ vòng hướng nơi xa xem, phong cảnh mỹ được rối tinh rối mù.



Tìm nhiều ngày như vậy, tìm tới tìm lui liền cái bãi biển Tây Đảo này tựa hồ có vẻ phụ họa tâm ý của cô, không biết Thiên Thiên đến đây sẽ thấy thế nào.



Muốn đem tập lấy ra ghi lại chút gì, mới nhớ tới hôm nay tập căn bản không có mang ở trên người, cô có phần tiếc nuối, đành phải cầm điện thoại ra, chính mình cảm thấy được phong cảnh tốt nhất chụp ảnh, tính toán lấy đi về cho những người khác nhìn xem.



Một đường đi qua mà lại không nghĩ phía sau còn đi theo cái nhân vật cấp quan trọng, mãi đến từ từ ý thức được rất nhiều ánh mắt kinh diễm hướng bên này quét tới, cô mới trừng mắt nhìn, đột nhiên quay đầu.



Phía sau, Bắc Minh Dạ cầm mắt kínhở trong tay, mắt sáng che đậy một chút thê lương nhìn mặt biển phương xa, không biết tại nhìn cái gì.



Ánh mắt anh mê ly, chân thon dài di chuyển trên hạt cát, chỉ là tùy ý đi theo sau lưng cô lại rõ ràng cho thấy đang suy nghĩ chuyện gì, bộ dáng không yên lòng này Danh Khả chỉ là nhìn thoáng qua trái tim nhất thời liền không tự chủ được điên cuồng nhảy dựng lên.



Cô hít vào một hơi có phần không biết làm sao hướng bên cạnh thối lui hai bước, anh lại tựa hồ ý thức được cô ngừng lại, bước chân chính mình cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Như thế nào không đi rồi hả?"



Cô không nói lời nào, trong tầm mắt cô anh một tay cầm kính râm, một tay xuyên tới trong túi tiền trên quần, nút thắt cổ áo quần áo hưu nhàn mở rộng để cho phiến vân da màu đồng cổ anh triển lộ ra.



Không nhiều lắm, nhưng là như ẩn như hiện, cực độ câu hồn.



Tóc ngắn ngủn chỉ là tùy ý chải chuốt, bị gió biển thổi trúng hỗn độn, có vài sợi rơi ở trên trán, loạn thành như vậy, không chỉ có không tổn hao một chút khí chất gì của anh, ngược lại tăng thêm cho anh một nét mỹ cảm tang thương.



Rất đẹp, so với nữ nhân còn đẹp, nhưng không có một chút mị thái nữ nhân, mà là khí tức cường hãn, như một đầu báo săn lười biếng, khi thì làm cho người ta một loại mê mang, khi thì lại khiến người nhìn ra một phần khí tức tà mị cực kỳ mâu thuẫn, lại mâu thuẫn phải gọi người xem một cái liền dời không ra ánh mắt.