Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 203 : Sợ anh thua sao

Ngày đăng: 09:18 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Hồ Đồ hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng thân hình, đón nhận ánh mắt Mục Nhất đang đi tới, sắc mặt chỉnh chỉnh, lớn tiếng đáp lại: "Vâng."



Sau khi đáp lại mới lại phản ứng kịp, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng, chúng ta đổi chỗ đi lên sao?"



Mục Nhất nhìn anh ta một cái, rõ ràng có vài phần đồng tình, nhưng ngữ khí vẫn lại là chân thật đáng tin: "Không phải, cậu cùng A Trù đổi, cậu đánh với A Đỗ."



Hồ Đồ sợ tới mức trừng lớn một cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Nhất, muốn mở miệng hỏi vì cái gì nhưng không có dũng khí, ở trong này chỉ có phục tùng, nào có cái gì vì cái gì?



Mục Nhất nhàn nhạt lại liếc anh ta một cái, liền xoay người hướng địa phương Bắc Minh Dạ ở đi trở về.



Anh ta cũng có vài phần đồng tình chàng trai này, rõ ràng là rất có thiên phú, chỉ là lại vẫn khuyết thiếu một chút huấn luyện, nếu là huấn luyện tốt sau này nhất định là khả tạo chi tài.



Nhưng... Người nào để cho anh ta chít chít cùng người của tiên sinh? Này không phải muốn chết sao? Hồ Đồ là thật hồ đồ, ngay cả cái này cũng nhìn không ra, anh ta vẫn đứng tại bên người tiên sinh làm sao có thể nhìn không ra anh mất hứng?



Tiểu nha đầu này... Xem ra quan hệ cùng tiên sinh không phải là ít, Hồ Đồ cư nhiên còn dám nói chuyện với người ta, thậm chí tựa vào được gần như vậy, rõ là... Xứng đáng!



Thấy Hồ Đồ sắc mặt không làm sao đẹp, Danh Khả nhịn không được quan tâm câu: "A Đỗ cực kỳ đáng sợ sao? Ngươi như thế nào sợ thành như vậy?"



"Người nào... Ai nói ta sợ hãi?" Hồ Đồ một vỗ ngực, ở trước mặt mỹ nữ, vẫn lại là nhịn không được nhô lên trong ngực: "Tôi không sợ, tôi... Cực kỳ có thể đánh."



Mặc dù A Đỗ có phần khủng bố, mọi người tất cả đội ngũ biết, biệt hiệu anh ta là Hắc Tinh Tinh, hình thể thiệt tình cùng tinh tinh có liều mạng, nhưng... Nhưng anh cũng không yếu kém phải hay không?



Anh... Cũng không yếu kém đi.




Danh Khả trừng mắt nhìn, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, theo bản năng thối lui nửa bước không biết nên đáp lại như thế nào.



"Tôi nói, có phải cô sợ Hồ Đồ thua trận hay không?" Anh lại hỏi, ý cười khóe môi rõ ràng tốt tốt xem như vậy, nhưng lại cực độ bức người.



Cô theo bản năng gật gật đầu, lại lắc đầu: "Chỉ là đáp ứng cầu nguyện cho anh ta, bọn họ ai thắng ai thua cùng tôi không có vấn đề gì."



Bởi vì không biết cái dạng đáp án gì mới có thể để cho anh vừa lòng tốt nhất chính là việc không liên quan đến mình.



Anh mím môi, ánh mắt khóa tại trên mặt cô, nha đầu kia nhìn ôn nhu thuận thuận, nhưng anh biết rõ trái tim của cô có đôi khi cũng là rất lạnh.



Chỉ là đáp ứng vì cậu ta cầu nguyện, cũng không để ý bọn họ ai thua ai thắng, trên đời này người có thể làm đến lạnh như thế cũng là không nhiều lắm.



Bỗng nhiên, trong lòng lại có vài phần sung sướng, cánh tay dài ôm cô qua đi, rốt cục xem như có chút lương tâm phát hiện, giải thích cùng cô nói: "Một trận chiến A Đỗ cùng Hồ Đồ này, thân hình Hồ Đồ thua một mảng lớn, nhưng nếu anh ta ngay cả A Đỗ đều có thể đánh thắng mà nói, về sau tôi sẽ cho anh ta cơ hội càng tốt."



Danh Khả nhàn nhạt lên tiếng: "A...."



Trên thực tế chưa từng có nghĩ tới Hồ Đồ sẽ thắng được, người nào nghênh tiếp A Đỗ phỏng chừng đều đã chỉ còn đường chết.



Bắc Minh Dạ cũng không nói thêm gì, vừa rồi chính mình giải thích tựa hồ hơi nhiều, anh vẫn lại là ôm cô, cùng cô cùng nhau nhìn đánh nhau kịch liệt trên đài.



Cái động tác này để cho tất cả các huynh đệ ở đây trong nháy mắt ló đầu ra nhìn, thì ra bé gái này thật là nữ nhân tiên sinh, trách không được sẽ dẫn cô đến trên đảo.



Xem ra nữ hài này đối với tiên sinh mà nói cực kỳ bất đồng, có thể bị mang tới trên đảo mà không phải tới tham gia huấn luyện, cô vẫn lại là một người đầu tiên.