Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 212 : Đau lòng, quả thực là không nên lấy ra

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Trong phòng không có một chút đáp lại.



Danh Khả lại gõ cửa: "Tiên sinh. "



Qua một hồi lâu vẫn không ai đáp lại cô, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo cửa phòng, may mắn bên trong cũng không bị khóa lại, một đẩy đã bị đẩy ra ngoài.



Lúc đi tới bóng dáng Bắc Minh Dạ cao lớn đang đứng ở cạnh cửa sổ, sương khói tràn ngập, để cho cả người lâm vào một mảnh trong sương mù, để cho cái bóng dáng này xem ra càng thêm cứng ngắc, càng thêm lạnh lùng.



Trong lòng Danh Khả không hiểu vì sao bị nhéo một cái, tiện tay nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại, mới đi tới, cũng không dám tiếp sát, chỉ là đứng sau lưng anh năm bước xa chỗ nhìn mặt anh gầy yếu: "Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi... Tôi hiểu lầm anh rồi. "



Anh không nói gì, chỉ là bắt tay mang theo điếu thuốc bên miệng phóng tới, không nặng không nhẹ hít một hơi, lại là một hơi sương khói phun ra, để cho mặt anh vốn là tiêu điều trở nên càng thêm mạnh mẽ.



Danh Khả mắt khép hờ nhìn bộ nội y trong tay mình, trong lòng ê ẩm, cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày cũng sẽ đối tốt chính mình.



Chính là bởi vì không nghĩ tới, vẫn đem anh nghĩ đến hư hỏng như thế, cho nên, biết chính mình hiểu lầm anh, không hiểu liền đặc biệt khó chịu.



Phân khó chịu kia, lại vẫn gắp một chút đau lòng không rõ ràng.



" Tiên sinh. "Cô lại trầm thấp gọi một tiếng, vẫn như cũ giương mắt nhìn anh.



Nhưng anh vẫn lại là không để ý tới cô, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thuốc lá trong tay đã bị anh hút một nửa, hiện giờ lại hướng bên môi đưa đi.



Cô đem bộ nội y đặt ở trên giường, rốt cục nổi lên dũng khí hướng lại gần anh qua đi, kéo lại bàn tay to của anh, nhẹ giọng nhẹ giọng nói: "Hút thuốc không tốt cho cơ thể, không cần lấy ra nhiều như vậy rồi. "




Thời điểm Danh Khả tỉnh lại, trong phòng trước sau như một đã không có bóng dáng Bắc Minh Dạ, cả căn phòng trống không, có vài phần băng lãnh không hiểu, tại ngày tháng bảy này cô cư nhiên có thể nghĩ đến chữ "Lãnh" này.



Nhíu nhíu mày, trên người vẫn lại là cái loại chua xót quen thuộc này, bị lăn qua lăn lại đau khổ ít nhất muốn hao phí hồi lâu công phu của cô mới có thể từ từ nhịn xuống.



Bất quá, cô có phải thói quen rồi hay không? Tại bên cạnh nam nhân này chính mình cho tới bây giờ liền không từng có được một ngày tốt.



Cô hít sâu một hơi, từ từ bò lên, từ trên mặt đất nhặt lên bộ quần áo thể thao bị anh xé thành mảnh nhỏ, kiên nhẫn chịu đựng mặc vào trên thân đi, mới đi đến trong phòng tắm.



Chờ cô rửa mặt qua đi, A Kiều ngoài cửa gõ vang cửa phòng, cô ấy cầm quần áo ngày hôm qua Danh Khả thay kể cả toàn bộ quần lót giặt qua lúc này đang muốn đưa cho cô.



Thấy quần áo bị cô ấy đặt ngay ngắn chỉnh tề ở trên giường, trong lòng Danh Khả hoàn toàn không biết là cái tư vị gì, cô ấy giúp cô giặt, khẳng định là ý tứ Bắc Minh Dạ.



Hỗn đản kia có đôi khi xem ra thật sự rất không tệ, nhưng có đôi khi lại cùng cầm thú một dạng, làm cho người ta khó có thể tiếp thu, cho tới bây giờ cô đối với anh còn có một phần sợ hãi.



"Anh ta đâu?" Cô nhịn không được hỏi.



A Kiều đem bữa sáng quá lai thả tới trên bàn, mới quay đầu xem cô, cười nói: "Sáng sớm tiên sinh liền cùng mọi người đi vách núi đen bên kia huấn luyện."



Vách núi đen...Cô có vài phần nóng vội không hiểu, nhìn cô ấy hỏi, nhưng lại có phần không muốn hỏi chuyện của anh.



A Kiều thấy cô do do dự dự, cũng không biết cô muốn làm cái gì, liền đẩy đẩy món ăn trên bàn: "Cô ăn điểm tâm trước đi, đã lạnh rồi."



...