Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 218 : Thật sự có thể chứ

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Danh Khả miễn cưỡng bài trừ một chút cười lại nhẹ nhàng đẩy Mộ Tử Khâm một cái, cuối cùng đẩy anh ra.



Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh nhìn không ra sáng tối, cô bình tĩnh nói: "Mặc kệ em cùng anh ta về sau sẽ như thế nào, cũng không quản hiệp nghị giữa em và anh ta sẽ kéo dài tới khi nào, kia đều là chuyện của em cùng anh ta, cùng anh liền không có một chút quan hệ, Tử Khâm, em cảm kích anh đã từng đối với em tốt, nhưng..."



Cô quay đầu, vẫn lại là có phần không đành lòng nhìn đến đáy mắt anh có thất vọng vọng ảm đạm: "Nếu về sau anh lại vẫn nhìn em, chúng ta vẫn lại là bằng hữu, nếu anh cảm thấy được em là người như vậy, ngay cả tư cách làm bằng hữu anh đều không có, về sau... Không cần lại tìm em rồi."



Anh không nói chuyện, một đôi bàn tay to lại vẫn rơi vào trên eo cô, chỉ là ở trong lúc lơ đãng đã buộc chặt vài phần.



Danh Khả rõ ràng cảm giác được bàn tay to anh trên eo mình không ngừng buộc chặt, không phải không khẩn trương, nhưng mà có chút nói dù cho biết rõ sẽ làm bị thương đến người, vì tất cả mọi người tốt, cô đành phải kiên trì nói tiếp: "Từ khuya ngày hôm trước bắt đầu, thẳng cho tới hôm nay trở về nhìn thấy điện thoại chưa nghe của anh..."



Cô một lần nữa quay đầu lại đón nhận ánh mắt của anh, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: "Thẳng cho tới hôm nay trở về nhìn tháy điện thoại chưa nghe của anh, em chưa từng có nhớ tới anh, một giây đồng hồ đều không có."



"Anh không tin." Bàn tay to của anh lại kéo căng vài phần, nhắm mắt lại dùng lực điều chỉnh hô hấp chính mình, một hồi lâu mới mở mắt ra, ánh mắt khóa tại trên gương mặt cô: "Khuya ngày hôm trước anh ta trở về không có thông báo bất luận kẻ nào, anh bởi vì có việc cần hoàn thành cũng không có thu được tin tức này trước tiên, là sai của anh, anh nói rồi anh muốn bảo vệ em."



"Em không cần bảo hộ của anh, em cùng với anh ta cũng không có gì, anh ta đối với em không tính rất kém cỏi." Thật sự không tính rất kém, bỏ qua một bên những cái biểu hiện anh ở trên giường này mà nói, Bắc Minh Dạ người này đối với cô coi như không tệ.



Ít nhất thời điểm ở bên ngoài anh luôn luôn cực kỳ vui vì cô ra mặt vì cô giải quyết tất cả khó khăn, nam nhân như vậy ví như không nói thú tính của anh, cái địa phương khác cũng không tồi.



Mộ Tử Khâm không cùng cô tranh luận vấn đề này, một bàn tay nâng lên, muốn đụng vào mặt cô, cô lại dùng lực né tránh đụng vào của anh.




Cư nhiên tại trong thời gian ngắn như vậy liền đụng đến một cái u, anh đem mặt cô xoay qua, nhẹ nhàng xoa cái ót của cô không ngừng thổi khí với cái u, thanh âm cực độ ôn nhu: "Không sợ, không đau, xoa xoa liền không đau rồi."



Danh Khả chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, chua xót như vậy so với kia trận đau nhức còn muốn cho người khó chịu, tay không tự giác níu góc áo của anh, muốn đẩy anh ra.



Nhưng giờ khắc này, Mộ Tử Khâm ôn nhu như vậy, cô thật sự có vài phần không nỡ, nhưng cuối cùng cô vẫn lại là đẩy anh một phen, không nỡ với anh không phải một chuyện tốt.



"Không cần lại để ý em." Cô xoay người liền muốn hướng ký túc xá đi về trước đi.



Mộ Tử Khâm vẫn lại là đem cô kéo lại, chỉ là lần này anh cũng không có ôm ấp cô, an tĩnh nhìn mặt cô ở dưới ánh trăng có vẻ có vài phần trắng xanh.



Anh cố gắng để cho chính mình bình tĩnh lại mới nhẹ giọng nói: "Được rồi, Khả Khả, anh không lại bức em, nhưng ngày mai anh đi theo em tìm anh ta. Anh sẽ không lấy thân phận bạn trai em đi, liền xem chúng ta là bằng hữu, anh chỉ là muốn giúp em thoát đi khống chế của anh ta, có được hay không?"



Cô không nói lời nào, chỉ là trừng mắt nhìn, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh.



Lấy thân phận bằng hữu, loại cách nói này để cho cô có vài phần mê mang.



Bằng hữu, thật sự có thể chứ? Không có yêu hận tình thù, chỉ vô cùng đơn giản là thân phận bằng hữu, chỉ vì giúp cô thoát đi ma trảo Bắc Minh Dạ?



Thật sự, có thể chứ?