Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 22 : Chân chính không hiểu chuyện, là cô

Ngày đăng: 09:16 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn 



Anh lại tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý, đặt bình rượu, tay trái bưng ly đế cao lên, nhẹ nhàng lắc lư rượu màu đỏ tươi trong chén, dơ tay lướt qua lướt qua một ngụm mới xoay người nghiêng tựa vào ở trên bàn, quay đầu nhìn cô, tư thái tư thái lười biếng.



Danh Khả bị ánh mắt thâm u của anh nhìn thấy tăng thêm vài phần bất an, mặc dù đã buông tay nắm cửa phòng ra, tay nhỏ lại nắm thật chặt như cũ.



Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Cô để cửa phòng, xa xa chống lại anh mắt quá mức phân thâm thúy của anh, hoàn toàn thấy không rõ đáy mắt anh có ý tứ gì, vẫn lại là vẫn lại là không muốn qua, thậm chí một bộ tư thái phòng bị.



Bắc Minh Dạ lại nếm rượu như cũ, anh tựa hồ đặc biệt thích thuốc lá rượu chè, động tác nắm chén rượu tao nhã thuần thục, trên đời này có thể có tư thế nâng chén rượu tuyệt mỹ như thế đại khái trừ bỏ anh rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai.



Chén rượu trong tay anh giống như bị giao cho sinh mệnh vậy, liền ngay cả rượu trong cốc ở dưới ánh đèn cũng lóe ra từng vòng sáng chói mắt, trong nháy mắt như thế Danh Khả tựa hồ thấy anh tỏa sáng, khí tức toàn thân mê hoặc lòng người đoạt đi tất cả hô hấp của cô.



Nhưng, chuyện thất hồn chỉ là trong nháy mắt, cô thủy chung quên không được cái người đàn ông đáng sợ này cầm ảnh chụp Danh San uy hiếp cô thực hiện, cho dù anh đẹp mê người cũng là biểu hiện giả dối, anh căn bản chính là một cái ma quỷ tà ác.



"Bắc Minh tiên sinh..." Nghe không được trả lời của anh, cô rốt cục vẫn lại là làm mềm ngữ khí, lại gọi một tiếng: "Bắc Minh tiên sinh, tôi biết ngày đó anh..."



"Bởi vì tôi..." Ba chữ kia cô không dám nói lung tung, loại lời nói này muốn phụ trách rất cao, Bắc Minh Dạ là cái người làm ăn buôn bán, rất giả dối, cô không thể không phòng.



Sau khi hơi hơi tạm dừng, cô tiếp tục nói: "Tôi biết Bắc Minh tiên sinh tổn thất không ít tiền bạc, nhưng việc này... Việc này thật sự không có quan hệ gì với San San, anh có thể đem những cái ảnh chụp này trả lại cho tôi hay không?Tôi..." 



"Nói nhảm nhiều lắm." Anh ngửa đầu đem rượu đỏ cuối cùng trong chén uống, lại rót một ly, nhìn cô: "Đứng xa như vậy, tôi nghe không rõ cô đang nói cái gì, tới đây."




Danh Khả cũng không biết dáng điệu thơ ngây khi say rượu chính mình cư nhiên đã làm cho người đàn ông trước mắt này hưng phấn không thôi, cô bưng chén rượu, gian nan đem chén rượu kia nuốt xuống.



Chén rượu không, cô ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng của anh ở trong tầm mắt đã mơ hồ.



Nhưng trong lòng cô vẫn nhớ chuyện kia như cũ, vẫn mơ hồ không rõ cầu xin như cũ: "Bắc Minh... Tiên sinh, xin anh buông tha San San, cô...Cô vẫn lại là cô bé nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, cô không hiểu chuyện..."



Mắt Bắc Minh Dạ hơi hơi thu thu, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô.



Lại là cái gia hỏa cuồng em gái, cô vì bảo vệ em gái căn bản cái gì đều đã không quan tâm.



Cái cô gái Danh San kia vẫn là cô bé? Cùng vô số đàn ông lăn giường, thậm chí chẳng biết xấu hổ cho bọn họ lưu lại dấu vết sống về đêm, phụ nữ như vậy kêu không hiểu chuyện?



Chân chính không hiểu chuyện là cái chị gái cô này, sắp hai mươi tuổi vẫn lại là ngây thơ không biết, cư nhiên có thể không biết chính mình bị cái gọi là bạn trai bán cho một người đàn ông khác, chỉ vì một phần hợp đồng.



Nghĩ đến đêm đó nếu không phải bán cho chính mình, mà là bán cho đàn ông khác, hiện tại cô gái này đã không biết bị người chơi đùa thành cái bộ dáng gì, suy nghĩ, ngực cư nhiên có một cỗ hờn dỗi không hiểu.



Cô gái ngu xuẩn, anh không ngại tự mình tới nói cho cô, thế giới này phức tạp hơn, người bên ngoài có bao nhiêu tà ác cùng đáng sợ.



Ngón tay dài dọc theo mặt cô xẹt qua, lúc cô rốt cục bởi vì rượu mà đứng không nổi, thân thể mềm nghiêng về một phía, anh bỗng nhiên khom người bế cô lên, bước đi đến giường lớn cách đó không xa.