Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 221 : Khống chế được như ý

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Mộ Tử Khâm lời nói không ngừng tại trong đầu Danh Khả lượn vòng, cô có phần không rõ ràng, hoặc là nói chính mình không muốn đi không muốn lí lẽ rõ ràng.



Đáy mắt tích luỹ một chút một chút ánh sáng, mãi đến thấy rõ mặt Tiếu Tương, cô mới hít một hơi, miễn cưỡng xả ra một chút ý cười: "Không có gì, chỉ là nhớ tới một sự tình. "



" Vừa rồi là ai điện thoại cho cậu điện thoại? "Tiếu Tương lại hỏi.



Danh Khả lắc lắc đầu: "Không nhớ rõ rồi. "



Muốn từ trong tay cô ấy cầm điện thoại trở về, Tiếu Tương lại thối lui một bước, dùng lực cầm điện thoại, trừng một chuỗi dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại di động.



Cô vốn không nên hỏi đến chuyện của cô ấy, cũng biết cô ấy vẫn có việc gạt chính mình, nhưng chỉ cần cô ấy trở về, bình yên vô sự tiếp tục cuộc sống của cô ấy, cô liền không hỏi nhiều rồi.



Nhưng như bây giờ cô ấy rõ ràng chịu được kinh hách, hoặc là nói ra ngoài sợ hãi đáy mắt còn có một nét tuyệt vọng cô chưa bao giờ thấy, cô ấy cư nhiên tuyệt vọng thành như vậy, cô không hỏi rõ ràng như thế nào có thể tâm an.



"Cậu không nói cho tớ tớ liền gọi lại xem." Cô nói.



Danh Khả ngẩn ra, nhất thời bị lời của cô ấy hoảng sợ, vội vươn tay đến đoạt di động của mình, vội la lên: "Không cần hồ nháo, Tiếu Tương, cậu đã nói không hỏi qua, tớ cũng không muốn giải thích."



" Vậy dù sao cũng phải nói cho tớ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, có phải có người khi dễ cậu hay không?"



Danh Khả lắc lắc đầu, vừa cười cười, nhưng ý cười như vậy che dấu quá rõ ràng, Tiếu Tương làm sao có thể nhìn không tới? Nhưng mà thấy cô ấy như vậy cô không đành lòng dây dưa tiếp tục.




Tình bằng hữu... Cô vừa cười, chỉ là phân cười kia lãnh như vậy.



Năm phút đồng hồ luôn luôn ngắn ngủi như thế, Danh Khả từ cửa sau ký túc xá chạy đến chỗ Bắc Minh Dạ thường xuyên dừng xe năm phút đồng hồ không nhiều không ít, sẽ không cho cô quá nhiều thời giờ quanh co ở trên đường, cũng sẽ không ngắn ngủi đến ngay cả cô chạy đều đã không kịp.



Anh luôn luôn có thể đem thời gian đo được tốt như vậy, khống chế đối với cô cũng khống chế được hài lòng như thế, chỉ là Danh Khả không nghĩ tới là, thời điểm chờ cô đến, Mộ Tử Khâm cư nhiên ở chỗ này, còn không có rời khỏi.



Cô thuận một hơi, ôm ấp máy tính trong lòng, cúi đầu, trực tiếp đi đến bên người Bắc Minh Dạ.



Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào máy tính trong ngực cô, anh gợi môi lên, thoáng hiện ý cười điên đảo chúng sinh: "Cô cảm thấy được sau khi cùng tôi trở về, cô còn có thời gian làm việc sao?"



"Chỉ là hi vọng có một phần vạn cơ hội có thể cho tôi làm chút chuyện, anh vẫn còn tắm rửa, phải hay không?" Ánh mắt của cô từ trên bộ trang phục nguỵ trang bị bụi bậm ô uế trên người anh đảo qua, ý cười suy yếu như thế, nhưng ít ra thời điểm nói chuyện người bình tĩnh trở lại rồi.



Bắc Minh Dạ lại hút miệng thuốc lá, nâng nâng cằm.



Danh Khả không nói chuyện, từ lúc cửa xe mở ra liền chui đi vào, im lặng ngồi tại phía sau.



"Vẫn còn không tính toán trở về sao?" Bắc Minh Dạ nghiêng đầu nhìn Mộ Tử Khâm cũng tựa vào ở trên xe như anh một cái, thuốc lá trong tay bị ngón tay dài dụi tắt, tùy ý ném qua một bên, thân hình anh đứng thẳng, tiện tay đóng cửa xe lại, hướng cửa xe phía trước mặt đi đến: "Tôi muốn trở về Đế Uyển, muốn đến đó uống ly coffee hay không?"



Đầu ngón tay Mộ Tử Câm phủi phủi tàn thuốc, cũng đứng thẳng thân hình, cùng xe anh kéo ra một chút khoảng cách.



Thấy anh đem cửa mở ra, đi phía sau ngồi lên.