Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 231 : Xuống tay quá nhẹ

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Danh Khả vốn đang nhớ lại muốn điện thoại cho Bắc Minh Dạ hay không, hỏi chính anh đêm nay có cần tới Đế Uyển hay không.



Ngày hôm qua đã không dám, về sau cô đều đã ngoan ngoãn nghe lời, chỉ ngóng trông thời gian hiệp nghị có thể nhanh lên qua đi.



Sau khi biết chính mình bị Mộ Tử Khâm lừa, từ trường học đến trên đường Đế Uyển cô đã nghĩ đến rõ ràng, lần này trốn tránh vẫn để cho chính mình sống được không hài lòng như thế không bằng học được đi tiếp thu, tiếp thu quan hệ bất thường này, cũng tiếp thu tồn tại nam nhân Bắc Minh Dạ này.



Trên hiệp nghị cũng không có quy định thời gian, quy định chỉ có ngày cô bồi anh, dù sao một ít ngày đều là muốn bồi anh, sớm một chút bồi xong sớm một chút giải quyết không phải càng hảo sao?



Sau khi nghĩ thông suốt đối với chuyện đi Đế Uyển này cô cũng không kháng cự như thế, chẳng qua muốn cô chủ động đến hỏi Bắc Minh Dạ muốn bồi anh hay không, nói như vậy vẫn lại là hỏi không được.



Cho nên sau khi cô rời đi Đằng Phi, liền viện cớ cùng Tiếu Tương các cô chia tay, liền vẫn dọc theo đường cái hướng phía trước đi đến, cũng là một mực do dự muốn gọi cú điện thoại kia hay không.



Chính là do dự thật lâu vẫn lại là không có biện pháp làm quyết định, mãi đến Bắc Minh Dạ đi tới kéo cô lại.



Quay đầu đón nhận ánh mắt của anh, cô kinh hồn vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi mới lấy lại tinh thần: "Tiên sinh, anh như thế nào ở trong này?"



" Bằng hữu cô đã xảy ra chuyện, tôi dẫn cô đi xem." Ý cười khóe môi Bắc Minh Dạ lại còn ở đây, nhưng sắc mặt Hạ Thiên Kim đuổi đi theo đã trầm xuống, mặc dù không đến mức lo lắng nhưng cũng không có ý cười rồi.



Quay đầu nhìn Hạ Thiên Kim, anh nói: "Để cho Hỏa Lang mang cô đi ăn ngon, Phỉ Phỉ xảy ra chuyện, tôi mang bằng hữu cô đi xem có thể hỗ trợ hay không."




Thấy cô ta thẳng đến hẻm nhỏ, Hỏa Lang cũng gắt gao vội vàng đi theo.



Mãi đến bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất vào đến trong ngõ hẻm, cũng mãi đến chung quanh không có những người khác có thể thấy bọn họ, Hạ Thiên Kim mới ngừng lại được, quay người lại hướng trong lòng Hỏa Lang xông đến.



Hỏa Lang không nghĩ tới cô vừa mới tức giận như vậy quăng chính mình hai cái bàn tay, lúc này cũng đã bổ nhào vào trong ngực anh ta rồi.



Nhưng mỗi lần chỉ cần cô hướng bên cạnh mình vừa tựa vào như vậy, để cho nước mắt ủy khuất thấm ướt quần áo trước ngực anh ta, một lòng liền lại nhanh chóng mềm mại xuống, đối với cô chỉ còn lại có đau lòng cùng thương tiếc, vừa rồi hai bàn tay kia cũng đã hoàn toàn không ghi ở trong lòng rồi.



"Tiểu thư, không cần khổ sở, tôi sẽ không để cho bọn họ khi dễ cô, nhất định sẽ không." Anh ta nghiêm túc nói.



"Là nữ nhân kia, đều là nữ nhân kia!" Hạ Thiên Kim từ trong ngực anh ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung theo dõi anh ta, giọng khàn khàn: "Dạ ca ca biết cô ta bị đưa vào trong bệnh viện hiện tại vội vã muốn đi gặp cô ta, anh vì nữ nhân kia ném tôi xuống!"



Ngực Hỏa Lang khó chịu, biết cô ủy khuất, muốn trấn an, nhưng lại không biết nên nói cái gì đó, chỉ có thể buộc chặt cánh tay dài đem cô dùng lực ôm vào trong ngực: "Thực xin lỗi tiểu thư, tôi xuống tay quá nhẹ, tôi nên là trực tiếp muốn mạng của cô ta, để cho cô ta đừng xuất hiện tại trong đời của cô, thực xin lỗi lần sau tôi nên biết làm sao."



"Không cần!" Cô ta hô nhỏ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt đáy mắt còn đang lóe ra, lại quật cường giơ tay lên lau.



Cô ta cắn môi, mặc dù vẻ mặt ủy khuất, nhưng vẫn lại là quan tâm nói: "Anh không thể giết người, nơi này là Đông Lăng, không phải địa phương chúng ta, vạn nhất người bị tra được anh phải đền mạng, tôi không cần anh gặp chuyện không may,anh không thể xảy ra chuyện." ( ^-^ Q: Em ấy cũng ghê phết, hai đứa ni đến với nhau đi cho khỏe, đừng làm hại người khác nữa!)



...