Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 238 : Anh càng ngày càng thích cô

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Ngực Danh Khả khó chịu, muốn đem đồ từ trong tay Mộ Tử Khâm đoạt lại, hành động như vậy trong mắt bọn họ sẽ chỉ là biểu hiện ngây thơ.



Giao đồ cho bạn trai... Anh ta cư nhiên còn có thể bình tĩnh nói ra như vậy!



Cô vốn tưởng rằng đã xảy ra sự kiện kia nam nhân này nhìn thấy chính mình chỉ biết xa xa né tránh, cho dù không né cũng sẽ gương mặt lạnh lùng, không cùng cô nói nửa câu, coi như là người ngoài đường một dạng.



Nhưng hiện giờ biểu hiện anh ta giống như không có việc gì một dạng, thật sự làm cho người ta có vài phần không tiếp thu.



Cô nhịn không được thoáng ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ, một cái, đáy mắt Bắc Minh Dạ không biết hiện lên chút gì, sắc mặt cũng có vài phần ám trầm.



Vừa rồi anh không chú ý tới, cũng không nhớ ra phải giúp cô cầm đồ, đây là lần đầu tiên anh cùng nữ hài tử đi dạo cửa hàng, rất nhiều thói quen cho tới bây giờ đều không có trải qua.



Bị Mộ Tử Khâm vừa nói như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng vẫn lại là có vài phần tư vị không phải.



Ngẩng đầu nhìn lại, trong cửa hàng những nam nữ có đôi có cặp, trong tay nữ trên cơ bản sẽ không cầm bất luận cái gì, bao lớn bao nhỏ cơ hồ toàn bộ trong tay nam.



Anh không biết chính mình không thích hợp, bởi vì một câu Mộ Tử Khâm tùy ý nói, lại có điểm bực mình.



Danh Khả kéo ống tay áo của anh, rõ ràng cảm giác được mất hứng của anh, mặc dù Mộ Tử Khâm ở trong này, nhưng cô chỉ có thể học cực lực xem nhẹ người này.



Nhìn đường cong bộ mặt Bắc Minh Dạ tiêu điều, cô nhẹ giọng nói: "Anh có cái gì muốn mua hay không? Em bồi anh đi."



Bắc Minh Dạ vốn muốn nói không có, anh một đại nam nhân đi dạo cửa hàng có thể có cái gì mua? Anh dùng đến gì đó bên trong Đế Uyển cho tới bây giờ cũng không thiếu, tự nhiên lại có người hầu chuẩn bị thỏa đáng cho anh.
Cho nên chung quy không thể sau khi giết người mới nói với hắn câu thực xin lỗi đi, như vậy thực xin lỗi có bao nhiêu ý nghĩa tồn tại? Cho nên không bằng không nói.



Mặc kệ có thương tổn thân thể của cô hay không, nhưng ít ra anh thương tổn lòng của cô, thương tổn tín nhiệm cô đối với chính mình.



Đã từng, cô là thật tín nhiệm anh ta...



Nhìn túi trà lài trong tay kia, lại nhìn mạt bóng dáng ở trong quầy cùng người bán hàng nói chuyện phiếm, ánh mắt anh ta nhu hòa vài phần.



"Nữ nhân cậu thích uống những thứ này?" Anh ta chuyển chuyển túi lớn trong tay, nói với Bắc Minh Dạ bên cạnh.



Bắc Minh Dạ dựa ở trên lan can sau lưng, lau xuống bóng dáng mảnh khảnh trong tầm mắt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, anh nói: "Mua cho tôi uống."



Trong cổ Mộ Tử Khâm nghẹn, vừa cầm túi trà lài kia lên, đem túi lớn mở ra nhìn thoáng qua phía bên trong, một chút hoa quả phơi khô cắt thành phiến, xem ra có vài phần loạn thất bát tao.



Anh ta nghĩ không ra khi nào thì Bắc Minh Dạ có thói quen như vậy, cư nhiên uống loại trà hoa quả này.



"Nghe nói cà phê uống nhiều sẽ không tốt đối với thân thể, cho nên cô đổi cái này cho tôi." Bắc Minh Dạ ngoéo môi một cái, lời nói mặc dù nói với anh ta, nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi trên người Danh Khả nửa phân.



Mộ Tử Khâm theo bản năng cầm túi trà lài kia, cũng đang nhìn Danh Khả, chỉ là ánh mắt có vài phần u ám không rõ: "Cô nói, cho nên cậu liền nghe sao? Cậu tựa hồ càng ngày càng thích cô."



Bắc Minh Dạ không nói lời nào, ngón tay dài hơi hơi giật giật, lúc này lại có kích thích muốn hút thuốc rồi.



Cách đó không xa đó là khu vực hút thuốc, chỉ là Danh Khả còn ở nơi này... Anh có vài phần do dự, cuối cùng đem ngón tay dài nắm chặt, hai tay thả lại đến trong túi quần, chỉ là nhìn về người phía trước, không lại nói thêm cái gì.