Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 240 : Quái không tới trên đầu cô đi

Ngày đăng: 09:19 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Mộ Tử Khâm cùng Bắc Minh Dạ cùng nhau xuất hiện tại bên cạnh mình, nhưng trong lòng Danh Khả vẫn còn có chút khó xử như thế, hoặc là không phải nói là khó xử, chỉ là trong lòng có phần vô thố.



Bất quá, Mộ Tử Khâm cũng không có để cho cô khó xử lâu lắm, tại thời điểm xuống ga ra, anh ta bỗng nhiên hướng Bắc Minh Dạ nói: "Có chút chuyện muốn đơn độc cùng ngươi nói."



Bước chân Bắc Minh Dạ hoãn hoãn, Danh Khả lập tức nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em lên xe trước chờ anh."



Thấy anh gật đầu cô mới cất bước hướng Dật Thang đi đến, rất nhanh liền chui vào trong xe.



Cửa đóng lại, ánh mắt Bắc Minh Dạ cũng thu hồi, nhìn Mộ Tử Khâm bên cạnh, môi mỏng khẽ nhấp tiếp xuống.



Mộ Tử Khâm theo dõi anh, sắc mặt khẽ biến thành trầm: "Anh biết rõ Hỏa Lang đến đây còn muốn giữ cô ở bên người, cậu chẳng lẽ sẽ không sợ..."



Mộ Tử Khâm còn chưa nói xong, Bắc Minh Dạ liền khẽ cười nói: "Cậu không phải đã nói nếu tôi tiếp tục giữ cô tại bên cạnh tôi, không đợi lão gia tử xuất thủ cậu cũng sẽ bỏ cô sao?"



Tay anh để ở trong túi quần, một bộ lười biếng mà không thèm để ý: "Hiện tại xem ra cậu như thế nào còn khẩn trương hơn so với tôi? Cái kia không phải nữ nhân của cậu."



Trong lòng Mộ Tử Khâm hơi hơi buồn bã, thần sắc chưa biến, ánh mắt lại đen tối vài phần, thanh âm của anh ta nhàn nhạt, trong veo mà lạnh lùng giống quá khứ, chỉ là cùng anh ta nhận thức nhiều năm như vậy, cảm xúc anh ta biến hóa làm sao có thể dấu diếm được Bắc Minh Dạ.



Nghe anh ta tùy ý nhắc nhở một câu, Bắc Minh Dạ lại nở nụ cười, là ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu tùy ý nhắc nhở thật đúng là đúng lúc, tôi muốn thay cô nói với cậu một tiếng cám ơn hay không?"



Cười như vậy làm cho Mộ Tử Khâm có vài phần bực mình, anh ta cũng đem hai tay xuyên vào ở trong túi quần, xoay người nhìn phương hướng xe: "Nếu cậu không thèm để ý, vậy liền theo đuổi đi, khi tôi chưa nói, nhưng nếu cô xảy ra chuyện cậu tốt nhất đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."
Hạ Thiên Kim thích anh nhiều năm như vậy, lại thủy chung không thể nhìn thấu nam nhân này, có lẽ chính là bởi vì nhìn không thấu cho nên đối với anh liền càng ngày càng thích sâu, đến bây giờ là hoàn toàn hãm nhập không thể tự thoát ra được.



Anh cũng là cô ta tốn nhiều tâm tư như vậy, một cái nam nhân duy nhất đuổi không kịp.



Ánh mắt của cô ta lại từ trên người anh dời đi, nhìn trên người Danh Khả, môi mỏng dẩu lên, nước mắt đáy mắt càng nhiều: "Anh mang nữ nhân này trở về tới làm cái gì? Đế Uyển không phải có thể cho những cái người loạn thất bát tao này tùy tùy tiện tiện vào."



Danh Khả theo bản năng xoa nhẹ trán, không nghĩ tới thời điểm không có Bắc Minh Đại Đại ở lại thêm một cái thiên kim tiểu thư như vậy, như thế nào cô ta nói lời trên cơ bản cùng Bắc Minh Đại Đại đều đã giống nhau? Không thể đổi cái lời kịch sao?



Chẳng qua tính cách Bắc Minh Đại Đại là hào sảng, mà bé gái này...



Cô lại xoa nhẹ đầu lông mày, thật sự không biết hình dung bé gái này như thế nào, nói chuyện đã nói, chen nhiều nước mắt như vậy tới làm cái gì?



Đại khái nam nhân đều thích nhìn tiểu nha đầu nhu nhược như vậy, nhưng cô thật sự không thích, tuổi tác xem ra tựa hồ so với cô còn lớn hơn, lại còn nói câu đều có thể rơi xuống nước mắt!



" Cô là bạn của Phỉ Phỉ." Khó có được Bắc Minh Dạ còn có tính nhẫn nại ứng phó cái Hạ Thiên Kim này, hạ khóe môi hướng cô ta nói, anh mới nghiêng đầu nhìn Danh Khả, bên môi vẫn lại là không mang theo nửa điểm ý cười giả dối: "Đem gì đó Phỉ Phỉ giúp ta lấy đi lên, nhớ rõ phải dọn xong, mang đồ thoải mái cho cô ấy."



"Tôi biết rõ." Danh Khả gật gật đầu, liền cùng Dật Thang cùng nhau cầm đống đồ vật kia hướng đại sảnh đi đến, xem bộ dạng này tựa hồ thật sự chỉ là vì người bằng hữu Thang Phỉ Phỉ mới có cơ hội tới nơi này.



Thái độ dịu ngoan cũng nhu thuận, cùng người hầu không khác mấy.



...