Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 273 : Tối hôm qua anh thật sự đã tới

Ngày đăng: 09:20 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Tối hôm đó Danh Khả ngủ cũng không làm sao an ổn, cũng không phải bởi vì sợ tối, dù sao Mộ Tử Khâm liền ngủ ở trong gian phòng cách vách, cô là vì đang ngủ cảm giác có người đứng ở bên giường, vẫn một mực nhìn chính mình.



Vốn là cực kỳ kinh sợ, nhưng không biết vì cái gì như là nghe thấy được một cỗ hương vị chính mình quen thuộc, bởi vì một cỗ này sợ hãi trong lòng cũng dần dần tản đi.



Chị là vì quá mệt mỏi, mí mắt quá nặng nề, ngay cả mở ra đều đã không mở nổi, cho nên cả một đêm cô dù cho ngủ không an ổn nhưng không có mở to mắt một lần.



Mãi đến ngày hôm sau đồng hồ báo thức điện thoại di động đem cô giật mình tỉnh, trợn mắt vừa thấy trong phòng chỉ có chính cô, cũng không có những người khác.



Chỉ là một giấc mộng.



Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm tay áo lau đi mồ hôi trán, nhớ lại đại khái là chính mình ngày hôm qua quá mệt mỏi làm ác mộng mới có thể vẫn có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm.



Nhưng cô vừa mới từ trên giường ngồi dậy, bỗng nhiên liền ngửi trong gian phòng đó nhiều hơn một phần hương vị đêm qua cô tới đây không hề tồn tại... Mùi thuốc lá nhàn nhạt, cực kỳ nhạt, nhạt cơ hồ ngửi không thấy, nhưng cô vẫn lại là cảm giác được.



Ngực không hiểu đã bị níu chặt, giờ phút này, hoàn toàn nói không nên lời trong lòng là cái tư vị gì.



Đêm qua tên kia thật sự đã tới, anh là đến xem cô sao? Anh không cùng Du Phi Phàm, tới đây xem cô làm cái gì?



Nhưng rất nhanh cô liền biết chính mình sẽ sai ý, cho dù anh không thèm để ý cô, nhưng mà tên kia vẫn lại là quá bá đạo, với anh mà nói, gì đó của anh làm sao có thể khiến người khác đụng chạm một phen?



Cho nên anh đến xem cô chỉ là vì xem có phải cô cùng với Mộ Tử Khâm hay không đi?



Nam nhân kia, bá đạo ác liệt lại lòng dạ hiểm độc, chính mình cùng những nữ nhân khác cùng một chỗ lại không cho phép cô cùng nam nhân khác đi được thân cận.




Người lạnh như thế, anh căn bản tưởng tượng không được thời điểm anh ta yêu nhập tâm tận xương sẽ là bộ dáng gì, loại khả năng này trên cơ bản bằng không.



*********



Sáng sớm, trong khách phòng Đế Uyển liền truyền ra từng đợt tiếng thét chói tai kinh sợ một cái nào đấy.



Từ khi Hạ Thiên Kim tỉnh lại, nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, cô ta liền vẫn không ngừng thét chói tai, không ngừng kêu gọi tên Bắc Minh Dạ.



Nhưng mà Bắc Minh Dạ vẫn không có xuất hiện, trong phòng trừ bỏ cô ta cũng chỉ có một người Hỏa Lang, ngay cả y tá cùng trợ lý bác sĩ đều bị cô ta đuổi đi ra rồi.



"Có chó... Có chó muốn cắn em! Dạ ca ca, anh ở nơi nào? Em sợ hãi... Dạ ca ca, anh mau trở lại cứu em..."



Dù cho Hỏa Lang đã ôm cô ta vào lòng cực lực muốn trấn an, cô ta vẫn lại là không ngừng vùng vẫy, không ngừng kêu gọi tên Bắc Minh Dạ.



Nhìn bộ dáng cô ta chịu đủ kinh hách, trong lòng Hỏa Lang đau một trận còn hơn một trận, thật sự hận không thể đem Bắc Minh Dạ xé nát trong tay chính mình.



Thiên Kim sống nhiều năm như vậy, cho tới nay tất cả mọi người đem cô ta nâng niu trong lòng bàn tay, thật cẩn thận che chở, khi nào thì bị người ngược đãi như vậy? Cái Bắc Minh Dạ chết tiệt này, anh cư nhiên dám như vậy đối với cô, anh cư nhiên thật sự dám!



Nhưng anh ta hiện tại thật sự bất lực, hôm qua mới phẫu thuật, chỗ thắt lưng bây giờ còn luôn luôn đau.



Hạ Thiên Kim vẫn lại là không ngừng vùng vẫy trong lòng anh ta, để cho miệng vết thương trên người anh ta từng bước từng bước lần thứ hai nứt toác ra, đau tê tâm liệt phế đều đã dâng lên, nhưng mà vừa thấy bộ dáng cô ta hoảng sợ vạn phần, tất cả đau cộng lại đều đã so ra kém một phần vạn trong lòng.



Anh ta dùng lực ôm cô ta, khàn giọng nói: "Tiểu thư, không phải sợ, tôi đã trở về, tôi ở trong này, tôi sẽ không làm cho bọn họ khi dễ cô! Tiểu thư..."