Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 344 : Cái gì dì cả mẹ? Để cho bà ta cút!

Ngày đăng: 09:21 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Kỳ thật trong lòng Danh Khả có phần bất an, cực kỳ rõ ràng, bởi vì nghĩ anh nghĩ đến ngay cả công tác cũng không làm, loại chuyện này căn bản không phải cô có thể làm ra được.



Nói dối vụng về như vậy, Bắc Minh Dạ nhất định có thể nhìn thấu.



Đang nghĩ ngợi muốn nói cái gì đó tới bổ cứu, không nghĩ tới Bắc Minh Dạ hừ hừ mà lại bình tĩnh nói: "Cả ngày hôm qua đều đã đang họp, vẫn chạy đến rạng sáng, thời điểm trở về đã hơn một giờ, anh sợ ầm ĩ em mới có thể không điện thoại cho em."



Danh Khả trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn anh, có phần kinh ngạc cũng có chút rung động.



Thì ra truyền thuyết nam nhân yêu đương chỉ số thông minh tiếp cận về không, việc này thực ra là thật sự! Bất quá bọn họ như bây giờ, kia xem như đang yêu?



Không để ý tới những thứ loạn thất bát tao này, ít nhất biết Bắc Minh Dạ tiếp thụ cô lấy cớ này.



Cô cắn cắn môi, miễn cưỡng bài trừ một chút cười: "Em chỉ là lo lắng anh, anh trước kia ngủ đều đã điện thoại cho anh."



"Lần sau sẽ không, lần sau nếu có loại sự tình này, anh sẽ trước tiên cho em cái tin nhắn." Anh ánh mắt nhu nhu, không nghĩ tới thời điểm chính mình ra ngoài cô cư nhiên lo lắng anh như vậy, nhìn rau trước mặt cô, thanh âm anh cũng nhu hòa tiếp xuống: "Ăn nhiều một chút, lần sau nếu nghĩ muốn anh, có thể trực tiếp điện thoại cho anh, cho dù đang họp, miễn là muốn nhìn thấy anh đều đã tiếp lên."



Danh Khả đã cầm thìa múc một ngụm cơm ngậm trong miệng, nghe anh vừa nói như vậy, thiếu chút nữa đem cơm trong miệng đều đã phun ra tới.



Tổng giám đốc Bắc Minh Dạ muốn tốt lừa gạt như vậy hay không? Cô cư nhiên thật sự dễ dàng liền bắt anh lừa gạt cho đi qua.



Ho nhẹ hai tiếng, cô bối rối thu thập xong biểu tình trên mặt, mới ngẩng đầu nhìn anh, hướng anh ngọt ngào cười: "Em biết rõ, chỉ cần nhớ anh, tùy thời đều có thể điện thoại cho anh."



"Uh`m." Anh nhàn nhạt lên tiếng, cũng không thói quen nói gì lời ngon tiếng ngọt, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Trong lòng Danh Khả lại thủy chung có vài phần bất an, cô vẫn lại là không dám cùng anh nói rõ ràng, nhưng mà việc này sớm muộn gì là muốn bị anh phát hiện, làm sao bây giờ?
"Có việc đã nói, không cần dấu ở trong lòng, em có biết anh không có tính nhẫn nại gì." Anh vẫn còn đang tại thở hổn hển như cũ, thân thể căng đến như thế, thời điểm nói chuyện ngữ khí cũng không làm sao tốt.



Danh Khả cắn môi nhìn anh, tính nhẫn nại anh không tốt cô so với ai khác đều đã rõ ràng, hiện tại đã thật sự xem như tốt rồi.



Nhưng mà tạm thời cô căn bản tìm không thấy cớ đi ngăn cản chuyện này.



Người rời khỏi nhiều ngày như vậy, hôm nay vừa trở về, lấy thói quen của anh, không cần cùng cô dây dưa đến bình minh, anh chỉ sợ sẽ không bỏ qua.



Nhưng cô hiện tại...



Ánh mắt hướng trên bụng của mình, vừa thấy càng làm cho Bắc Minh Dạ toàn thân nóng lên, lập tức liền nhịn không được, một cái xoay người lại đè cô tiếp xuống, đưa tay liền muốn vén lên một tấm vải dệt cuối cùng trên người cô.



Danh Khả nắm bàn tay to của anh, vội la lên: "Tiên sinh, thật sao, thật sự thật sao! Em..."



"Cho anh lý do, nếu không có, tốt nhất khẩn trương buông ra." Anh đã cấp cho cô đầy đủ tính nhẫn nại, vẫn còn cự tuyệt như vậy thật sự muốn anh dùng thủ đoạn bắt buộc sao?



Anh yêu thương cô không nghĩ muốn thương tổn lòng của cô, mới ôn nhu cô như vậy, cô cư nhiên không biết quý trọng!



"Tiên sinh..." Danh Khả hít sâu một hơi, tròng mắt xoay xoay, lòng có bất an nói: "Em... Thân thích em đến đây."



"Cái gì thân thích? Ở nơi nào? Để cho cô cút!" Nam nhân kích thích chỉ số thông minh quả thật không làm sao cao, cúi đầu liền muốn hướng môi mỏng phấn nộn cô cắn xuống đi, còn không đụng tới môi của cô, anh liền mở trợn mắt, tựa hồ phản ứng.



Nhìn thấy đáy mắt anh khôi phục bao nhiêu sáng ngời, Danh Khả dùng lực gật gật đầu, nhìn anh nói: "Em... Em tới nguyệt sự, tiên sinh, em... Em không thể..."



" Dựa vào! "Bắc Minh Dạ khẽ nguyền rủa một tiếng, người xưa nay không nói thô tục cũng hoàn toàn áp không được một bụng tức giận, một cái chữ làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, liền như vậy ra đây.