Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 359 : Rốt cuộc muốn thế nào

Ngày đăng: 09:21 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Cảm giác được Bắc Minh Dạ cứng ngắc, Danh Khả từ từ bò lên, cầm túi trên tủ đầu giường, cầm điện thoại ngồi dậy vừa nhìn.



Có hai cái điện thoại Tiếu Tương chưa nghe, lại nhìn thời gian, hiện tại đã hai giờ rạng sáng, lúc này gửi điện trả lời cho cô ấy tựa hồ quá muộn, hai giờ rạng sáng Bắc Minh Dạ như thế nào còn đang làm việc?



Cô đem thả di động lại chỗ cũ, đứng lên ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng anh cao lớn.



Anh rõ ràng nghe được thanh âm cô, nhưng không quay đầu nhìn cô một cái, trong lòng anh có phải còn đang tức giận hay không? Nhưng anh rốt cuộc tại tức cái gì?



Nếu tức cô không có làm biện pháp an toàn, để cho chính mình mang thai hài tử của anh, vậy cô đi bệnh viện làm phá thai là được.



Cô bây giờ còn là học sinh, cô rất rõ ràng đứa nhỏ này cô là không có thể muốn, Bắc Minh Dạ rốt cuộc vì cái gì muốn chọc giận cô, tức giận đến đêm hôm đó thiếu chút nữa giết cô?



Nhưng anh tối nay, lại xuất hiện cứu chính mình...



Cô trầm mặc, im lặng nhìn lưng anh dày rộng, nhìn anh tắm qua, hiện giờ tóc ngắn hơi chút có vẻ có phần xoã tung, cũng không biết nhìn bao lâu, mới nhẹ nhàng thay đổi một tiếng: "Tiên sinh..."



"Chính mình trước ngủ." Thanh âm của anh nhạt mà băng lãnh, so với quá khứ quả thật lãnh quá nhiều.



Danh Khả cũng biết anh còn đang tức giận, nhưng nếu anh đã dẫn mình trở về, rốt cuộc trong lòng tại tức cái gì? Có thể nói với cô rõ ràng minh bạch hay không?



Trầm mặc rất lâu, cô mới lại nhìn bóng lưng anh nhẹ giọng nói: "Đã rất trễ, đi ngủ sớm một chút đi."



"Em đây là muốn cầu anh tới làm em sao?" Thanh âm của anh vẫn lại là lạnh như vậy, bên trong hoàn toàn không có nửa điểm tình cảm ấm áp, dù cho nói đến đây cũng để cho Danh Khả cảm giác được một cỗ hàn khí hướng cô đập vào mặt.




Nhưng tay vừa mới đụng tới tay nắm cửa phòng, phía sau liền truyền đến âm thanh Bắc Minh Dạ lạnh như băng: "Ngươi nợ ta còn không có hoàn, hiện tại đi, nghĩ muốn muốn đi đâu?"



Toàn thân Danh Khả cứng đờ, bước đi nhất thời ngừng lại, đầu ngón tay rơi vào nắm tay, ngay cả dũng khí vặn mở nó đều không có.



Phía sau thanh âm anh lạnh lùng vẫn truyền đến như cũ: "Nghĩa vụ trong hiệp nghị ngươi thực hiện xong rồi sao? Còn có nhiều tiền bạc như vậy, ngươi tìm ai tới giúp ngươi trả? Tìm Mộ Tử Khâm sao? Cũng đúng, hiện tại mang thai hài tử của anh ta, cầm cái lợi thế này đi tìm anh ta, anh ta có thể đưa cho ngươi tuyệt đối so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn."



Đầu ngón tay của cô hơi hơi run lên, ngay cả người đều đã đang không ngừng phát run.



Tâm quá lãnh, lãnh phải gọi cô dừng không được một trận một trận run rẩy.



Anh đối với cô chưa từng có nửa điểm tín nhiệm, ở trong lòng anh, thì ra quan hệ chính mình cùng Mộ Tử Khâm mà lại là như vậy.



Bắc Minh Dạ không phải nhìn không ra khổ sở của cô, nhưng chứng cớ đã ở nơi đó, còn có cái gì rất khổ sở?



Cùng nam nhân khác cùng một chỗ mang thai hài tử, còn muốn đem cái phiền toái này ném cho anh, cô coi Bắc Minh Dạ anh là ai? Là ngu ngốc dễ dàng đảm đương trách nhiệm nam nhân khác như vậy?



Dù cho Danh Khả không quay đầu lại cũng biết anh nhìn chính mình khi đó, ánh mắt nhất định là khinh thường mà băng lãnh, cô chỉ là bất đắc dĩ, quá khứ suốt cả một tháng, chính mình cư nhiên còn cảm thấy được nam nhân này đối với cô không tệ, thậm chí đã từng vì anh động tâm.



Hoàn hảo cảm tình không tính quá sâu, hiện tại hút ra, có phải cũng còn kịp hay không?



Cô xoay người nhìn anh, trong lòng vẫn phát run như cũ chỉ là biểu tình trên mặt đã bình tĩnh tiếp xuống: "Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ? Ta không có tiền trả lại cho ngươi, hài tử không có quan hệ gì với Mộ Tử Khâm, ta cũng không có khả năng đến hỏi anh đòi tiền, không bằng ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn thế nào."



...