Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 361 : Đây là địa phương cô ăn cơm sao

Ngày đăng: 09:21 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Thời điểm Bắc Minh Dạ xuống lầu đi đến nhà ăn, liền nhìn thấy tình hình Danh Khả tự nhiên tự đắc ngồi ở bên cạnh bàn ăn ăn cháo, cô thậm chí cùng người hầu vừa cười vừa nói.



Đêm qua bị anh đuổi ra, ở trong ghế sofa quá một đêm, anh vốn tưởng rằng lúc này tiếp xuống cô nhất định sẽ chạy qua ôm anh nói cho anh sau này mình sẽ không còn trêu chọc anh tức giận, về sau tuyệt đối sẽ không phản bội anh, cầu anh tha thứ.



Nhưng không nghĩ tới, đêm qua anh lăn lộn khó ngủ, cả buổi tối đều đã ngủ không tốt mà cô cái quỷ khôi đầu sỏ này cư nhiên quá được tốt như vậy, giờ khắc này, ý cười khóe môi cất giấu ý, thậm chí thời điểm nhìn thấy anh cũng chỉ là nhàn nhạt xem một cái, không hề coi anh tồn tại.



Tự tôn đại nam nhân hoàn toàn bị khiêu chiến đến, anh bước đi tới, buông xuống mắt nhìn chằm chằm cô.



Ánh mắt sắc bén không thể không để cho Danh Khả để thìa xuống, ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt gọi: "Tiên sinh."



Nói như thế nào nơi này đều là địa phương của anh, hiện tại anh xem ra sắc mặt khó coi như thế, cô cũng không tốt chính mình ăn được vui như vậy.



Hạ Thiên Kim đi ở bên cạnh Bắc Minh Dạ, chỉ là im lặng ngốc ở nơi đó, lấy một loại ánh mắt khinh miệt mà đắc ý nhìn Danh Khả, nhưng cũng không dám tiếp sát bên người Bắc Minh Dạ nửa bước.



Hỏa Lang xa xa theo tới đây, chỉ là đợi chờ ở một bên, cũng không có lên.



Danh Khả có phần lo sợ bất an, Bắc Minh Dạ hiện tại dùng loại ánh mắt này nhìn cô làm cái gì? Sáng tinh mơ, cô chỗ nào đắc tội cái đại tổng giám đốc này?



"Nơi này là địa phương ngươi có thể ăn cơm sao?" Bắc Minh Dạ bỗng nhiên hừ hừ, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cô lớn cỡ bàn tay, cười đến khinh thường: "Xem ra bọn họ còn không có nói cho ngươi..."



"Ta biết rõ." Không đợi anh nói xong, Danh Khả vội vàng đứng lên, bưng cháo chính mình lui đến trong góc.



Ý tứ biểu đạt của anh được rất rõ ràng, để cho Thanh Mai nói cho cô, phòng của cô tại trong phòng người hầu, như thế cô quả thật không có tư cách đứng ở trên bàn này ăn điểm tâm.




Cho nên cô vẫn chịu đựng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, đem bát cháo đã lạnh nâng lên, cầm lấy thìa múc một ngụm, khom người tiến đến cạnh môi anh, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ăn cháo."



Bắc Minh Dạ dương dương tự đắc tiếp thu hầu hạ của cô, ăn một ngụm nhất thời nhăn mày lại.



"Có phải ngại quá lạnh hay không?" Cô vội hỏi.



Anh không nói lời nào, chỉ là lại hừ hừ.



Danh Khả lập tức đem cháo lấy ra, để cho Thanh Mai đưa một cái bát tới đây, một lần nữa múc thêm một chén cho anh, bởi vì trong nồi chí ít có chút ấm, cô mới lại múc một ngụm tiến đến cạnh môi anh, người nầy mới tính vừa lòng rồi.



Nhưng ăn vài miếng cháo, sắc mặt anh lại không hiểu càng khó nhìn xuống, nữ nhân này chỉ uy ( đút) anh ăn cháo, cũng không biết cho anh chút cái khác sao?



Nhưng Danh Khả tựa hồ thật sự không biết, liền như vậy một ngụm một ngụm đút cho anh, mãi đến trọn vẹn một bát cháo toàn bộ uy tiến vào trong bụng anh cô mới lại cực kỳ hứng thú cầm lấy cái thìa, lại múc một chén.



Đang muốn tiếp tục uy anh, Bắc Minh Dạ lại trầm mặt, không vui nói: "Trên bàn không có cái khác sao?"



"Tốt, ta chuẩn bị cái khác cho ngươi." Trong lòng cô cười cười, vẫn bất động thanh sắc mà đem cháo để xuống như cũ, cầm đũa gắp một khối điểm tâm tiến đến cạnh môi anh, thật cẩn thận uy anh nuốt xuống.



Hạ Thiên Kim ngồi ở bên cạnh cuối cùng phản ứng tới đây, xem ra Dạ ca ca thực đem nữ nhân này làm người hầu nhìn, cô ta chỉ là không biết bọn họ là nhất thời tranh hơn thua, hay là anh thật sự chán ghét cô.



Nếu không biết, loại chuyện này, dù sao cũng phải muốn thử một lần...



...