Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 395 : Ngươi lợi hại nhất

Ngày đăng: 09:21 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Anh khi nào thì trở về? Cô cư nhiên vẫn không có phát hiện anh cũng ở trong sân.



Bắc Minh Dạ nhìn chằm chằm vào ý cười bên môi cô, mãi đến những cái ý cười này tất cả đều biến mất không thấy, ánh mắt của anh mới từ bên môi cô dời, rơi vào đáy mắt cô.



Thì ra nha đầu kia thiệt tình cười rộ lên thật đẹp như vậy, anh mặc dù không phải lần đầu tiên vụng trộm nhìn thấy ý cười cô như vậy, nhưng lại mỗi một lần cũng không là hướng anh mà cười.



Vì cái gì mỗi người đều có thể để cho cô cười đến sung sướng như vậy, chỉ có chính mình đối mặt cô, cô luôn luôn cười đến miễn cưỡng như thế, cười đến trắng xanh mà vô lực.



Bước đi đi đến trước mặt cô, anh vẫn gương mặt lạnh lùng không nói lời nào như cũ.



Danh Khả cũng không biết muốn nói cái gì với anh, buổi sáng thời điểm rời khỏi vẫn lại là hảo hảo, hiện tại lại bắt đầu có phần âm tình bất định.



Nhưng mặc kệ nói như thế nào nếu quyết định cùng anh hảo hảo những ngày tiếp theo, cô cũng không hy vọng giữa hai người còn có cái gì mâu thuẫn.



Đón nhận ánh mắt của anh, cô nhợt nhạt cười cười, gọi khẽ: "Tiên sinh."



Lại là loại ý cười miễn cưỡng đến làm cho người ta bất đắc dĩ này, ánh mắt Bắc Minh Dạ ngừng ở bên môi cô, bàn tay to bỗng nhiên chụp tới, ôm cô tới đây, nâng chặt đầu của cô, cúi đầu liền gặm tiếp xuống.



Danh Khả bị anh thình lình xảy ra nhiệt tình hoàn toàn sợ hãi, trước mắt bao người, còn có nhiều người hầu đi lại kề bên này như vậy, anh cư nhiên cứ như vậy gặm tiếp xuống.



Nhưng kỹ thuật hôn của anh thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, mới hôn một hồi như thế, đã hôn được đầu não cô ngất đi, thiếu chút nữa đứng không nổi rồi.



Không là vì mê say anh mãnh liệt mà là hoàn toàn bị chắn hô hấp không được tới, rõ ràng một chút tốt như thế, lúc này kỹ thuật hôn lại đảo thối lui.




Như vậy, như thế nào có thể làm cho người ta nhìn thấy?



"Em cũng không nỡ để cho anh bị bọn họ nhìn thấy phải hay không? "Anh nhợt nhạt cười cười, ánh sáng tà ác đáy mắt chớp lóe thoảng qua, "Nếu không anh cứ như vậy ôm em trở về, em ngăn cản cho anh."



Bỗng nhiên hai cánh tay căng thẳng, mà lại thật sự đem cô bế lên, lấy một loại tư thế kỳ lạ làm cho người ta vừa thấy liền mặt đỏ tới mang tai...



" Không được, không cần như vậy trở về." Hai tay Danh Khả níu vạt áo của anh, mặt đỏ bừng, hỗn đản này, có thể như vậy ra ngoài sao? Tư thế này nếu là xuất hiện trong mắt những người khác, cô về sau tại trước mặt nhóm người người hầu Đế Uyển như thế nào ngẩng đầu lên ứng xử?



"Em là nói, không phải đi về sao? Tốt lắm, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút." Lời nói vừa mới rớt ra, anh quay người lại, mà lại thật sự ở trên thảm cỏ ngồi xuống.



Danh Khả thật sự không nói gì hỏi ông trời, ngồi vào chỗ đi, nhưng vì cái gì là tư thế này? Anh ngồi dưới đất, mà lại để cho cô giạng chân ở trên chân anh, anh thậm chí cánh tay dài rơi vào sau lưng cô, đem thân thể của cô kéo lên trên người anh, hai người liền chặt chẽ dán sát cùng một chỗ.



Ôm ngồi như vậy... Hu hu hu, thật sự rất tà ác...



"Lại vẫn có ý kiến?" Anh buông xuống mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đỏ bừng, rõ ràng đáy mắt có ý cười, trên mặt nhưng là nghiêm trang, thậm chí có vài phần nghiêm túc, liền ngay cả nói chuyện cũng có tiếng cũng có miếng thành thật nghiêm túc: "Vẫn lại là nói, chê anh không thỏa mãn cho em? Nếu không anh để cho Dật Thang dọn sân."



"Hỗn đản!" Cô rốt cục vẫn lại là nhịn không được mở miệng mắng.



Hỗn đản, hỗn đản hỗn đản hỗn đản, liền biết khi dễ cô! Dọn sân muốn làm cái gì, dựa vào phản ứng thân thể anh hiện tại, không cần nghĩ đều biết!



Anh làm sao có thể hỗn đản như vậy...



...