Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 540 : Có phải nghĩ muốn ta hay không

Ngày đăng: 09:24 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Lật tới lật lui vẫn lại là lật chuyển không tới một cái dãy số thích hợp, hơi hơi có vài phần lạnh cả người ngón tay dài nhịn không được giữ một loạt con số.



Cái dãy số này không có lưu đến trong điện thoại, mỗi một lần anh gọi điện thoại tới đều là biểu hiện một chuỗi dãy số, mỗi một lần chính mình tìm anh cũng phải muốn tự tay bấm.



Danh Khả cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ ở phía sau nghĩ đến muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà nếu không gọi cho anh, có thể gọi cho ai?



Ngón tay tại trên màn hình dừng lại, cái trò chuyện kia liền ngay trước mắt, chỉ cần giữ tiếp xuống có lẽ thanh âm anh không có nhiệt độ gì mà lúc này ít nhất có thể cho cô một chút lo lắng hội xuất hiện ở bên tai mình...



Nhưng cô vẫn xoắn xuýt muốn giữ tiếp xuống hay không, giữ tiếp xuống đại biểu cho cái gì?



Cô không biết, thật sự không biết, chỉ biết là đã biết một khắc thật sự rất sợ, cô rất nghĩ muốn nhìn thấy anh.



Cuối cùng tay vừa động, vẫn lại là giữ, giữ sau đó muốn lại trở về, mà lại cảm thấy được cái hành động này hơi dư.



Điện thoại di động bị bấm, tiếng kêu gào ngắn ngủi qua đi, rốt cục thanh âm Bắc Minh Dạ có phần khàn khàn truyền tới: "Chuyện gì?"



Danh Khả cắn môi, lúc này nghe được thanh âm của anh, cư nhiên cảm động đến thiếu chút nữa ngay cả nước mắt đều đã chảy tiếp xuống.



Mấy ngày không gặp, cũng không biết chính mình có nhớ anh hay không, sinh hoạt quá được bận rộn mà phong phú như vậy, đại khái ngay cả thời gian nhớ anh đều không có.



Chỉ là lúc này, tại thời điểm chính mình yếu ớt, chính mình có thể tìm lại chỉ có anh.



"Làm sao vậy?" Thanh âm Bắc Minh Dạ trở nên có vài phần lo lắng, cũng so với vừa rồi muốn rõ ràng quá nhiều: "Nha đầu, sao lại thế này? Ngươi ở nơi nào? Nói cho ta biết, nói mau nói."




"Cư nhiên lại vẫn học xong tiểu tính tình đối với anh, lá gan thật lớn." Bắc Minh Dạ mặc dù nói như vậy, nhưng trầm thấp cười cười, tiếng cười trầm thấp êm tai kia giống như đàn vi-ô-lông-xen bị kéo vang như vậy, linh hoạt kỳ ảo có vài phần nhàn nhạt khàn khàn, từ tính phải gọi lòng người say mê.



Danh Khả bất tri bất giác ngã gục liền nằm ở trên giường, cũng không biết nhìn cái góc nào, nhưng mặc kệ nhìn chỗ nào trước mắt xuất hiện đều đã tựa hồ là mặt anh đẹp được trời ưu ái.



Khuôn mặt dễ nhìn như vậy, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân như thế... Cô vươn tay, theo bản năng muốn đụng vào giữa trán của anh, nhưng anh lại giống như bỗng nhiên chạy trốn rất xa như vậy, để cho cô hoàn toàn không chạm được.



Trong lòng có phần mất mác, biết rõ không nên lại vẫn lại là muốn đi đụng vào gương mặt anh.



"Tiên sinh." Cô bỗng nhiên thấp gọi thanh.



"Uh`m." Bắc Minh Dạ nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm motor lớn hơn nữa, tựa hồ tốc độ anh nhanh hơn.



Danh Khả bỗng nhiên liền minh bạch, nhưng mà loại minh bạch này mà lại để cho cô hoàn toàn bất an.



Chuyện có phải thật sự hay không? Có phải thật sự cùng cô nghĩ muốn như vậy hay không?



Nhưng mà cô ở trong lòng anh thật có trọng yếu như vậy sao? Rất muốn hỏi một câu hiện tại anh đang làm cái gì, mà lại không dám hỏi, hai người ở đều đã trầm mặc, thanh âm motor càng vang rồi.



Không biết qua bao lâu, Bắc Minh Dạ bỗng nhiên lại nói: "Làm sao vậy? Có phải ngủ thiếp đi hay không? Em muốn ngủ, anh liền tắt điện thoại rồi."



"Không cần tắt!" Danh Khả hoảng sợ, vội vàng hai tay lấy di động, vốn đang thực có vài phần buồn ngủ nhưng bị anh dọa một phen như vậy người lập tức liền thanh tỉnh: "Không cần gác điện thoại, tiên sinh, một mình ta sẽ sợ hãi."



Người là thanh tỉnh, nhưng ý thức còn không có hoàn toàn phục hồi tinh thần lại nói cũng là thật tâm, không có nửa điểm thành phần giả dối.