Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 63 : Cô đi nhầm phòng

Ngày đăng: 09:16 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Hai tay Danh Khả che ngay trước mắt, nhanh chân liền muốn hướng bên ngoài phòng tắm bỏ chạy.



Phòng tắm rất lớn, lớn đến có thể chứa mười mấy người cùng nhau tắm rửa, cô cho rằng tốc độ cô nhanh, cánh cửa phòng đã ở trước mắt, đầu ngón tay cô sắp va chạm vào tay nắm cửa phòng bỗng nhiên bên hông căng thẳng, cả người đã bị người chặn ngang bế lên.



"Miệng vết thương không thể thấm nước, vậy sẽ không cần tắm vòi sen." Thanh âm Bắc Minh Dạ ẩn dấu vài phần khản, oa oa, thay đổi bất luận cái nữ nhân khác nhất định bị thanh âm khàn khàn chứa đầy dục vọng mê đầu óc choáng váng.



Nhưng Danh Khả cũng không phải là những nữ nhân khác, thời điểm đối với Bắc Minh Dạ trừ bỏ kinh hoảng sợ hãi, cô hoàn toàn tìm không thấy cảm giác khác.



Người bị phóng ở trong bồn tắm, chỉ là một cái chớp mắt anh đã cầm lấy đầu vòi hoa sen, nước ấm rơi vào trên người cô.



Cô miệng lớn thở phì phò, bởi vì hô hấp dồn dập thân thể nho nhỏ kia càng thêm động lòng người.



Mắt Bắc Minh Dạ không thể tránh né đen xuống, bỗng nhiên ném đi vòi hoa sen, ôm thân thể của cô giữ ở cạnh bồn tắm...



...



Danh Khả thật sự cảm giác được ủy khuất, đêm nay để cho cô xem sách ôn tập, nhưng cô như bây giờ ngay cả ngồi ở chỗ kia đều có một loại khả năng từ trên ghế ngã xuống, gì đó trong sách căn bản một chữ đều đã nhìn không được.



Tay run nhè nhẹ, ngay cả lật sách đều đã khó khăn, thắt lưng cực kỳ đau, như là tùy thời đều đã đứt đi.



Nhiều lần cô muốn đưa tay xoa xoa, nhưng, tay chân vô lực, ngay cả chuyện xoa xoa đơn giản như vậy cô làm tới đều đã vô cùng khó khăn.




Thấy thái dương cô không cẩn thận rớt xuống dưới vài sợi tóc đen, khóe môi anh cong lên, liền quay đầu lại nhìn màn hình máy tính, không để ý tới cô rồi.



Chỉ là bàn tay kia thay đổi vị trí, tiếp tục xoa nhẹ bên hông một bên khác của cô...



Thời điểm Thang Phỉ Phỉ gõ cửa vào liền thấy hình ảnh quỷ dị này, mặc kệ có nguyện ý thừa nhận hay không, hình ảnh này cũng là thần kỳ ấm áp cùng hòa hợp.



Hai người kia cư nhiên liền ngồi ở chỗ kia từng người làm chuyện của mình, bàn tay Bắc Minh Dạ còn đang trên eo Danh Khả, không biết là nắm hay là xoa cô.



Cô ta kỳ thật đã không phải lần đầu tiên tới gõ cửa, mỗi lần gõ cửa bên trong đều không có bất luận cái gì đáp lại, lần này cô ta nhịn không được thử nhéo nhéo tay cửa phòng, không nghĩ tới cửa phòng cư nhiên thật sự không có khóa lại.



Lầu hai ngay cả bóng dáng cái người hầu đều không có, đại khái tất cả lầu hai cũng chỉ có ba người bọn họ, cô ta đi vào mới kinh ngạc một trận, nhớ tới chính mình không nên không lễ phép như vậy, nhưng mà sau khi nhìn một màn trước mắt này, tất cả lực chú ý lại bị hình thức ở chung bọn họ hấp dẫn, trong lúc bất tri bất giác cả chính mình đã đi vào cũng không chú ý tới.



Danh Khả bị thanh âm mở cửa giật nảy mình, bỗng dưng quay đầu liền thấy Thang Phỉ Phỉ đứng sau lưng bọn họ không đến mười bước.



Trái lại Bắc Minh Dạ ngay cả đầu đều không có quay một phen, chỉ là bàn tay kia từ trên eo cô thu trở về rơi vào ở trên bàn phím, không biết gõ cái gì.



Tình hình có vài phần xấu hổ này, Bắc Minh Dạ không để ý tới Thang Phỉ Phỉ, Danh Khả cũng đã thấy cô ta, học không để ý tới người ta như anh vậy cũng không thể nào nói nổi, nhưng cô lại không có bất luận cái lập trường nói với cô ta cái gì, tình huống rất quái dị.



Cuối cùng Thang Phỉ Phỉ phá trầm mặc: "Vừa rồi các ngươi đi đâu hả? Tôi tới gõ cửa rất nhiều lần, bên trong đều không có người đáp lại."



"Cô đi nhầm phòng rồi." Thanh âm Bắc Minh Dạ lãnh thanh, nghe qua còn mang theo một tia hàn khí làm cho người ta nhượng bộ lui binh.