Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 67 : Mặc nó vào, giảm mười đêm

Ngày đăng: 09:16 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Thân thể Thang Phỉ Phỉ mềm mại cọ trên cánh tay anh, dù sao cô ta say thôi, uống rượu liền có tư cách làm càn, cô ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Bắc Minh Dạ bị Danh Khả cướp đi, người đàn ông này là của cô ta.



Ánh mắt Bắc Minh Dạ trầm xuống, liếc mắt nhìn cô ta một cái, môi mỏng bỗng nhiên ngoéo... một cái, cười đến tà ác: "Đêm nay tôi đã bồi cô hai lần, cô cho rằng thể lực tôi tốt như vậy, còn có tinh lực bồi cô sao?"



Thang Phỉ Phỉ ngẩn ra, mặt đỏ lên, vừa sợ vừa xấu hổ, nhưng vẫn lại là dưới ánh mắt trêu tức của anh, không cam tâm tình không nguyện buông lỏng cánh tay anh ra.



Chỉ là chần chờ một cái, Bắc Minh Dạ đã ôm Danh Khả đi lên thang lầu dần dần biến mất trong tầm mắt của cô ta.



Anh nói đêm nay đã bồi Danh Khả hai lần, là thật vậy chăng? Chẳng lẽ nói đó là thời điểm cô ta gõ cửa vẫn không ai đáp lại chuyện đã xảy ra?



Nhưng mà cô ta so ra kém Danh Khả chỗ nào? Vì sao anh liền phải muốn nữ nhân không thể kia?



Chờ bọn họ lên lầu, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt chính mình cô ta mới hung hăng giậm chân, cầm lấy chén rượu quầy bar dùng lực rót vào miệng, sau đó đem cái chén đặt xuống thật mạnh, chán nản chạy lên lầu, trở về phòng chính mình nghỉ ngơi đi.



Người ta đều nói đêm nay không thể lực, cô ta còn muốn đi làm cái gì, bất quá, không có thể lực còn có thể ôm ấp một nữ nhân nhẹ nhàng như vậy, khi lên lầu đó ngay cả khí cũng không thở gấp một phen sao?



Cái Bắc Minh Dạ này rốt cuộc không thích cô ta cái gì? Nếu như không thích cô ta, vì cái gì đáp ứng để cho cô ta đến Đế Uyển ngoạn chơi?



Cô ta càng nghĩ càng là không rõ, chờ trở về phòng liền hướng trên giường ngã xuống, níu chặt chăn, tức giận đến hận không thể đem chăn trong tay xé nát bươm.



Nhưng mà nếu anh nguyện ý mang chính mình trở về đã nói lên cô ta vẫn lại là có cơ hội, chỉ là vì Danh Khả giành trước một bước cho nên cô ta không cơ hội, phải hay không?



Nhất định là bởi vì cái dạng này, đều là Danh Khả, đều là người đàn bà không biết xấu hổ kia đoạt đi anh rồi!




Bắc Minh Dạ hoàn toàn không có tính nhẫn nại, bỗng nhiên nghiêng thân tiếp sát, bàn tay to rơi vào trên vạt áo cô dùng lực kéo, cúc áo kiện áo ngủ bằng bông kia lập tức bị rơi xuống mấy khỏa, cả kiện áo ngủ bị kéo xuống một nửa.



Danh Khả kinh hô một tiếng, đầu mới vừa hôn mê nhất thời lại nhặt về một chút ý thức, cô muốn nhanh chóng chắn đi phong quang trên thân mình bị buộc lộ ra, nhưng bởi vì tác dụng cồn, động tác chậm rì rì.



Bắc Minh Dạ hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, bàn tay to chụp qua đi, cẩn thận áp chế thân hình: "Không mặc, liền trực tiếp cởi đi ngủ."



"Không..." Thì ra nhiệt độ thân thể ít đi, lúc này đã lại bắt đầu nóng bỏng, Danh Khả sợ tới mức trái tim co rút lại ngừng một trận, khàn giọng nói: "Tôi...Mặc, mặc..."



Không mặc anh sẽ trực tiếp lột hết, mặc ít nhất còn có vải dệt che giấu chút, mặc dù áo ngủ này mặc cùng không có mặc không có gì khác nhau, nhưng có chút ít còn hơn không.



Huống chi anh nói mặc nó vào, giảm mười cái ban đêm. Mười cái...



Cô rất không dễ dàng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã chính mình, xoay người đưa lưng về phía anh, khó khăn đem áo ngủ trên thân mình tụt xuống.



Bắc Minh Dạ liền đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm vào sau lưng cô, cả cái quá trình, nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được bổ nhào tới trực tiếp đè cô dưới thân, nhưng lại vì thấy hình dáng kiều mị cô mặc vào kiện áo ngủ kia mỗi lần kích thích đều sẽ bị lý trí đè ép xuống.



Kỳ thật anh hiểu biết nữ nhân thật đúng là không nhiều lắm, bởi vì chưa từng có tốn tâm tư ở trên người nữ nhân, đêm nay thấy kiện áo ngủ Thang Phỉ Phỉ kia bỗng nhiên liền muốn nhìn là bộ dáng gì Danh Khả mặc vào một chút.



Bất luận cái chuyện gì anh muốn, trên cơ bản, kết quả cuối cùng cũng tuyệt đối sẽ làm được.



Cho nên hơn mười phút sau, Danh Khả rốt cục mặc kiện áo ngủ kia xuất hiện tại trong tầm mắt của anh...



....