Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 89 : Nếu tôi nói vì tìm cô

Ngày đăng: 09:17 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Cô đã về nhà, Bắc Minh Dạ sẽ không hiện tại khiến cho cô đi Đế Uyển gặp anh chứ?



Buổi sáng hôm nay tỉnh lại liền không có thấy anh, tất cả mọi người đi rồi, đem một mình Danh Khả vứt ở trong bệnh viện, giống như kẻ đáng thương bị vứt bỏ, trong lòng Danh Khả kỳ thật từng có một chút oán niệm.



Bất quá về sau ngẫm lại anh đi cũng được, ít nhất cô có thể làm việc chính mình muốn làm, về nhà, cùng người nhà cùng nhau.



Nhưng hiện tại anh lại gọi điện thoại tới đây, cô thật sự không nghĩ muốn tiếp, bởi vì cô rất rõ ràng, tiếp cú điện thoại này nói không chừng làm cho cô cực kỳ khó xử.



Nghe thấy tiếng chuông từng tiếng một vang lên, cô do do dự dự không nghĩ muốn tiếp, nhưng lại không dám thật sự không để ý tới anh, cho đến cuối cùng thời điểm cô rốt cục nổi lên dũng khí nghe điện thoại, tiếng chuông đã ngừng.



Cô có phần chợt ngẩn ra, nhìn trên màn hình kia biểu hiện điện thoại chưa nghe, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tại trên màn hình, một mực do dự rốt cuộc muốn điện trả lời cho anh hay không.



Nếu cô không điện trở về, quay đầu lại không biết Bắc Minh Dạ sẽ tức thành cái dạng gì.



Cô nhìn chằm chằm vào màn hình ngẩn người, một mực xoắn xuýt, mãi đến màn hình tối sầm biến thành một mảnh tối đen cô mới hít sâu một hơi, đang muốn gọi cho Bắc Minh Dạ, không nghĩ tới cái dãy số kia lại gọi tới.



Tính nhẫn nại của anh thật đúng là không gì sánh kịp, ít nhất so với cô tốt nhiều lắm.



Vội vã tìm cô như vậy nhất định là có chuyện trọng yếu, mặc dù cô không muốn thừa nhận những cái gọi là "Việc trọng yếu" này, hơn phân nửa là vì muốn thân thể của cô.



Dù cho không muốn cô vẫn lại là nghe, đem di động đến gần bên tai, nhẹ nhàng hô: "Uy."




Ánh mắt như vậy Danh Khả quá rõ ràng, cô rụt rụt thân thể, theo bản năng hướng phía sau thối lui vài phần, ngẩng đầu nhìn anh, trong giọng nói khó nén kinh ngạc: "Tiên sinh tới nơi này làm cái gì?"



"Nếu tôi nói tới tìm cô, cô tin sao?" Ngón tay dài anh rơi vào cạnh cửa sổ nhẹ nhàng gõ.



Danh Khả cũng biết người đàn ông này nghiện thuốc lá, nhưng cô thật sự không muốn để cho anh đốt thuốc ở trong này, nếu như chính mình bị hun đến toàn thân mùi khói trở về, ba ba ngửi được nhất định sẽ tìm cô hỏi rõ ràng.



Cô không thể nói dối, nhưng chuyện cô cùng Bắc Minh Dạ là tuyệt đối không thể để cho ba cô biết đến.



"Suy nghĩ cái gì?" Thanh âm Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên vang lên, cô sợ tới mức nhất thời thần trở về, mới nhớ tới lời anh nói vừa rồi.



Cô lắc lắc đầu, theo bản năng trả lời: "Không tin."



Môi mỏng Bắc Minh Dạ rốt cục cong, nhợt nhạt cười cười, thanh âm kia nhàn nhạt nghe không ra là vui hay giận: "Còn có chút tự mình hiểu lấy như vậy."



Danh Khả không nói lời nào, chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên, nếu không phải tìm đến cô, hiện tại kêu cô xuống muốn làm cái gì? Càng làm cho cô kinh ngạc là anh cư nhiên biết nhà cô ở trong này, chẳng lẽ anh tìm người điều tra cô?



Mặc dù Bắc Minh Dạ nhìn ra nghi vấn đáy mắt cô nhưng không định giải tỏa nghi vấn cho cô, ánh mắt trợt xuống trên mặt cô lần thứ hai, hướng trước ngực cô nhìn lại.



Danh Khả theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới, nhất thời lại buộc chặt cái gì, xoay người, đối với anh: "Tiên sinh bảo tôi xuống rốt cuộc có chuyện gì? Tôi...Tôi còn muốn trở về đi xem sách."



....