Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 915 : Ta nhìn không thấu ngươi

Ngày đăng: 09:30 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



"Ngươi thật sự tính toán cùng cô đính hôn?" Tầm mắt Bắc Minh Liên Thành lại vẫn khóa tại trên màn hình máy tính, chỉ là trình tự trong màn hình, anh mà lại bắt đầu có phần xem không hiểu rồi.



"Uh`m." Bắc Minh Dạ không có ngập ngừng, nhàn nhạt đáp lại thanh.



"Ta có điểm..." Bắc Minh Liên Thành thở ra một hơi, hồi đầu nhìn mặt anh cương nghị: "Nhìn không thấu ngươi, lão Đại."



"Ngươi không hy vọng ta cùng với nàng sao?" Bắc Minh Dạ thu hồi bàn tay to vươn đi ra, đứng thẳng thân hình, quay đầu hướng trên ánh mắt của anh.



Đôi mắt sâu thẳm như thế, giống nhau quá khứ, không có bất luận cái gì biến hóa, nhưng đang là vì không có biến hóa, mới có thể để cho Bắc Minh Liên Thành nhìn không thấu.



Anh không biết nên như thế nào đáp lại vấn đề của anh ta, rõ ràng ngón tay dài tại ghế dựa vô ý thức gõ, tại trước mặt lão Đại thủy chung không thói quen che dấu cảm xúc đáy lòng.



Anh liền thói quen mặt lạnh lùng như vậy, người không biết còn tưởng rằng dưới khuôn mặt này giấu bao nhiêu bí mật, nhưng người hiểu biết hắn lại biết, kỳ thật Liên Thành đội trưởng căn bản không có bao nhiêu bí mật, anh người này cực kỳ thông thấu, không thích quá nhiều âm mưu quỷ kế, cũng không ái nghĩ muốn quá nhiều chuyện quá phức tạp, tinh lực anh tất cả đều ở lại trên trình tự rồi.



Đối với chuyện khác, anh ngay cả nửa điểm tinh lực đều đã không muốn lãng phí tại nghiền ngẫm cùng suy đoán.



Cho nên nói chuyện với Bắc Minh Dạ, trên cơ bản, anh nói cái gì, đều là trong lòng suy nghĩ. 



Chỉ là, gần đây Liên Thành tựa hồ có một chút tiểu bí mật như thế, có lẽ là bí mật rất nhỏ rất nhỏ, nhưng, cũng rất rõ ràng tại trên mặt hắn thêm một phần sầu tư nhàn nhạt.



Bắc Minh Dạ hiểu biết hắn, nhiều năm qua như vậy chỉ có mấy ngày gần đây này anh ta hoài chút tâm sự.



"Thực không hy vọng ta cùng với nàng?" Anh lại hỏi, thanh âm không lớn, sẽ không đánh thức * người trên.



Bắc Minh Liên Thành đón nhận ánh mắt của anh, sau một lúc lâu mới động môi dưới, nói khẽ: "Hi vọng."



"Vì cái gì?"



"Như vậy, cô cũng sẽ quan tâm ta, ta còn có thể quang minh chính đại khi dễ cô."
Anh trở về, một câu chưa cùng cô nói qua, vừa tới chính là phương thức táo bạo như vậy.



Cô kêu hô anh, anh không đáp lại, nghĩ muốn hồi đầu nhìn hắn, thân thể anh cực nóng cũng đã đè ép tiếp xuống.



"A..."



Nói không nên lời là cái cảm giác gì, có lẽ, chỉ có đau đớn...



Người nầy, một mặt dữ dằn lại nhảy ra ngoài, không biết ở bên ngoài rốt cuộc bị cái gì kích thích.



"Thả lỏng chút." Thanh âm Bắc Minh Dạ trầm thấp từ phía sau truyền đến, trong đó lại vẫn trộn lẫn một chút khí tức thở gấp.



Khẩn trương thành như vậy, để cho anh nửa bước khó đi.



Cúi đầu để sát vào bên tai của cô, anh nói khẽ: "Ngoan, thả lỏng, đừng khẩn trương."



Danh Khả cắn môi, thực muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng cô sợ chính mình mới mở miệng, không phải lời nói mắng chửi người, mà là... Thanh âm để cho chính mình xấu hổ không thôi.



Không có nửa điểm trấn an, cô thậm chí không biết là khi nào thì bắt đầu, chờ cô phản ứng kịp anh đã gắt gao bò lên cô, hiện tại cư nhiên lại vẫn ngại cô quá khẩn trương!



Đau đớn...



Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, ngày rất lạnh, ngay cả lo lắng cũng không kịp mở, khí tức băng lãnh đầy rẫy cả căn phòng, cô trên mặt nhưng đều là mồ hôi dày đặc, thật sự là cường hãn của anh để cho cô khó có thể tiếp thu, hơn nữa vẫn lại là phương thức thô bạo như vậy...



"Anh... Anh trước buông ra." Cô trầm thấp hừ hừ, quả nhiên như cô sở liệu, mới mở miệng, ra tất cả đều là lời nói nhỏ vụn để cho nam nhân điên cuồng.



Nghe vậy nam nhân phía sau không chỉ có không có buông ra thậm chí tại thời điểm cô rất không dễ dàng bắt đầu nguyện ý tiếp nhận chính mình, anh mắt sắc trầm xuống, dùng lực giam cầm eo của cô, cuồng phong bạo vũ, nháy mắt cuốn sạch mà đến...



...