Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Ngu Trà nghe được giọng nói của Lục Dĩ Hoài trái tim liền run lên.
Đời trước cô không có xảy ra chuyện này nên cũng không biết là sẽ trừng phạt thế nào. Vạn nhất lại cắn cô thì nhất định Chủ Nhật này chụp ảnh sẽ nhìn thấy được.
Trở về cầu tình sao?
Kỳ thật Ngu Trà đã nhiều lần cầu xin nhiều chuyện, lúc còn sống đó cô khóc nức nở không để ý đến hình tượng mà cầu xin anh thả cô đi.
Lúc ở trên giường cũng khóc lóc xin tha.
Đời này cô vẫn chưa chân chính cầu xin qua một lần.
Trong lòng Ngu Trà có chút hoang mang rối loạn. Cô cảm thấy việc này sẽ không dễ cho qua, dù sao cô cũng biết Lục Dĩ Hoài không phải là người tốt đẹp gì.
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Làm thế nào đi nữa người nhà họ Ngu cũng không nghĩ tới việc Lục Dĩ Hoài sẽ tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt liền liên tưởng đến những tin tức ngầm được lưu truyền ra kia.
"Chuyện này... chỉ là hiểu lầm mà thôi." Ngu Lập Hoa sững sờ rồi lấy lại tinh thần, "Trà Trà, con về với Lục thiếu đi, sau này không cần phải thường xuyên trở về."
Ông ta nháy mắt với cô.
Nhìn dáng vẻ đó của Lục Dĩ Hoài, sợ là cho rằng bọn họ muốn đưa Ngu Trà về nên mới thẹn quá thành giận. Vì thế vẫn nên vội vàng đưa Ngu Trà đi đi.
Ngu Trà cũng không nói gì với lời nói phản bác của ông ta.
Rõ ràng là Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã phải nhất quyết đưa cô về. Nếu không phải mang danh là con gái nuôi của bọn họ thì không biết khi nào cô mới trở về.
Lúc này không phải là lúc để trở mặt.
Ngu Lập Hoa đi theo sau bọn người chú Trần, nhìn chiếc xe sang kia đi xa rồi cất giọng nói: "Lục thiếu đi thong thả."
Thấy người nhà họ Lục biết mất trong bóng đêm tất cả mọi người mới không nhịn được mà thở ra một hơi dài rồi lau mồ hôi lạnh chảy trên trán.
Sau khi về đến nhà, lúc này sắc mặt của Ngu Lập Hoa đã lạnh xuống, "Có chuyện gì vậy, các người đưa Ngu Trà về đây mà không thông báo cho nhà họ Lục sao?"
Nếu như nhà họ Lục phát giận, vậy thì xong rồi.
"Cái này cũng cần nói à?" Trần Mẫn Quyên nghiêm mặt, mở miệng nói: "Dù thế nào đi nữa ở bên ngoài Ngu Trà vẫn là con gái nuôi của nhà chúng ta, về đây cũng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Bây giờ nó ở nhà họ Lục thì chính là người của nhà họ Lục." Ngu Lập Hoa chỉ tay, hận không thể mài sắt nên kim, "Đưa về còn không nói một tiếng, lấy tính tình của Lục thiếu thì tôi đoán việc này sẽ không đơn giản như vậy."
Ngu Minh Nhã đi đến kéo cánh tay ông ta, huơ huơ nói: "Ba, sao có thể nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa ba xem Ngu Trà còn bị ngược đãi nữa kìa, nhìn vào là biết nhà họ Lục không có để ý đến nó rồi."
Cô ta liên tục nhìn chằm chằm vào Ngu Trà.
Cái vết thương kia nhìn như đã đóng vảy nhưng bây giờ lại bị toét ra chảy máu, nhất định là do Lục Dĩ Hoài làm cho.
Ở cùng với một tên ác ma, có thể có cái gì tốt?
"Ba, ba yên tâm đi." Ngu Minh Nhã bình tĩnh lại, "Đừng nói đến nó nữa, thật mất hứng, buổi tối vui vẻ bị phá hỏng rồi."
Ngu Lập Hoa nghĩ cũng đúng, vỗ đầu Ngu Minh Nhã nói, "Con nói đúng, có điều cũng không nên thả lỏng cảnh giác."
Ông ta nghĩ đến lúc ấy Lục Dĩ Hoài chỉ đưa mắt nhìn Ngu Trà một cái, cảm xúc cũng không có gì đặc biệt. E là không để ý đến thật, chỉ là xem như một vật phẩm mà mình chiếm hữu.
Cô sờ sờ tai thỏ, tai thỏ liền chuyển động. Cô thở dài, lúc đi ra ngoài không nhịn được mà ra nơi đất trống dạo một vòng.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng người.
Lâm Thu Thu thấy cô dừng lại, "Sao thế?"
Ngu Trà xách váy, ngờ vực nói: "Hình như người mới vừa đi tới kia là Ngu Minh Nhã."
"Không phải đâu." Lâm Thu Thu cũng nhìn theo nhưng chỉ thấy được một đôi tình nhân, "Tớ không thấy, chắc là cậu nhìn lầm rồi."
Ngu Trà không nói gì, chỉ là âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia cho các cô xem ảnh, không nhịn được mà tán thưởng: "Nhìn vào tôi còn muốn mua, rất đẹp."
Có rất nhiều người ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh hoặc là ở trong ảnh đẹp hơn bên ngoài. Nhưng người có hai cái đều đẹp hẳn là không nhiều. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo này giống như trứng gà được lột vỏ, làm cho người ta phải nghĩ đến.
"Quá khen rồi." Ngu Trà đỏ mặt.
Mọi người vui mừng cùng nhau đi về gian phòng. Đi được nửa đường đã thấy cửa phòng bị mở toang ra, sắc mặt liền thay đổi, khoá cửa cũng đã bị hỏng.
Thượng Từ Từ là người đầu tiên xông vào, đập vào mắt đều là những mảnh vụn của quần áo, từng mảnh từng mảnh, ngay cả giá áo cũng bị ngã ở trên sàn.
Cô hét lên một tiếng: "Quần áo bị phá hết rồi!"
Ngu Trà nhanh chóng chạy đến, nhìn cảnh tượng trên đất sợ hết hồn: "Là sau khi chúng ta đi có người nào đó đã vào đây."
Chỉ là người nào sẽ cố ý cắt quần áo?
Gian phòng này được khoá cẩn thận, hơn nữa người nào đẩy cửa vào không được sẽ tự đi chỗ khác. Lúc các cô thay bộ váy cuối cùng bên trong vẫn còn rất tốt, bây giờ lại xảy ra vấn đề rồi.
Ít nhất cũng không vượt quá một giờ đồng hồ.
"Người nào lại độc ác đến thế?"
"Má nó, lần đầu tớ gặp được chuyện như này, người đó cũng quá xấu xa rồi."
Bộ váy Ngu Trà mặc lúc đến đây là cái thảm nhất, căn bản là không giống như ban đầu. Không chỉ nó bị cắt ra mà còn bị nhét vào trong thùng rác.
Được đối xử với loại đặc biệt này, cô liền nghĩ đến lúc trước khi chụp ảnh thấy được người giống Ngu Minh Nhã.
Ngu Trà bình tĩnh nói: "Chúng ta đi xem theo dõi thử xem."
"Ừ, chắc là có máy quay quay lại rồi." Sắc mặt của Thượng Thần cũng đã lạnh đi, "Nhưng mà quần áo của cậu thì sao, lát nữa sao cậu về nhà được?"
Thượng Từ Từ nói: "Nếu không em mặc cái váy này đi."
"Như vậy sao được ạ." Ngu Trà lắc đầu, tai thỏ trên đầu cũng lắc lư theo, "Cũng quá... xấu hổ đi."
Lâm Thu Thu cũng nói theo: "Sao mà không được, cậu mặc đẹp như vậy hơn nữa có nhiều người mặc váy ra ngoài mà, chút nữa sẽ lấy tai thỏ xuống cho cậu."
Nhưng thật ra là không còn biện pháp nào khác.
Ngu trà suy nghĩ một chút rồi đồng ý với ý kiến này.