Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Cả người Uông Học Hoa đều sững sờ tại chỗ.



Cho nên vừa nghe được tiếng mở cửa ở phía sau thì nước mắt nước mũi đã ào ào chảy ra, còn nghĩ rằng là thầy cô, quay đầu lại kêu một tiếng: "Cứu ----"



Nhìn thấy là Ngu Trà thì chữ "mạng" đã nằm lại ngay trong cổ họng.



Cậu ta cảm thấy ai cũng có thể cứu cậu ta, dường như chỉ có Ngu Trà là không khả quan cho lắm vì dù sao thì việc này vốn là cậu ta đã bẫy cô.



Thật ra cậu ta không có ấn tượng gì với Ngu Trà nhưng cho đến tận ngày hôm qua nhìn thấy mấy bức ảnh kia trên Weibo, dáng vẻ xinh đẹp kia nhanh chóng đã khơi gợi lên ý nghĩ này của cậu ta.



Cho nên khi Uông Học Hoa nghe đến đánh cược thì biết thời biết thế. Theo như cậu ta biết, Ngu Trà chưa yêu đương lần nào, theo đuổi một cô gái thanh thuần như vậy, nhất định sẽ rất dễ đuổi theo.



Kết quả là bị vả mặt.



Ngu Trà cũng không thèm nhìn cậu ta, trực tiếp đóng cửa lại, giọng nói cũng mềm mại, "Hôm nay thầy giáo có nói gì không vậy?"



Người cô hỏi chính là Lục Dĩ Hoài.



Uông Học Hoa lại bắt đầu khóc ròng, mới vừa bị mất hai cái răng nên lúc nói chuyện liền bị đớt, mơ hồ liên tục nói lời xin lỗi rồi bị Tần Du ấn xuống một cái, nói hết toàn bộ chuyện mình từng làm ra.



Lúc này Ngu Trà mới biết cậu ta ghê tởm đến như vậy.



Lục Dĩ Hoài tựa vào ghế rồi nhìn về phía Ngu Trà, giọng nói trầm thấp dễ nghe, "Cậu nghĩ nên xử lý thế nào?"



Sao lại hỏi cô?



Ngu Trà sửng sốt một chút, chưa nghĩ thông suốt nhưng vẫn đáp: "Xoá mấy ảnh chụp lén kia đi rồi công khai xin lỗi với các bạn nữ trong trường."



"Chủ ý này hay đó nha." Tần Du nhanh chóng nói.



Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt liếc cậu một cái.



Tần Du nhanh miệng khen ngợi: "Đều là nhờ chị dâu nhỏ thông minh. Tô Ngọc, cậu ghi âm được chưa?"



Tô Ngọc lắc lắc di động, "Xong rồi."



Chỉ cần tung đoạn tự bạch của Uông Học Hoa ra ngoài là được, đến lúc đó cả trường đều biết, xem như là báo ứng cho những việc mà cậu ta đã từng làm.



Trước mắt Uông Học Hoa tối sầm lại, căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ ghi âm lại, nghĩ đến cảnh tượng của ngày sau thì chỉ muốn ngất xỉu ngay.



Tần Du trực tiếp ném cậu ta ở lại phòng học.



Ngu Trà gửi hai tin nhắn cho Lâm Thu Thu và Thượng Thần, bảo các cô về nhà sớm một chút, không cần phải đợi cô.



Thấy cô không có chuyện gì, lúc này Lâm Thu Thu mới đồng ý.



Nếu như không có kinh nghiệm của đời trước, e là khi nhìn thấy cảnh này Ngu Trà sẽ cho rằng Lục Dĩ Hoài đang ức hiếp bạn học.



Cho nên mới nói đời trước tầm mắt của cô quá hẹp.



Sau khi ra khỏi lớp học, Ngu Trà chủ động đẩy xe lăn cho Lục Dĩ Hoài. Kỳ thật thì cũng không cần đẩy bởi vì nó là xe lăn tự động.



Hai người Tần Du và Tô Ngọc đi ở phía sau, cực kỳ biết ý mà đi chậm một đoạn dài để cho hai người bọn họ đi riêng.



Đêm mùa hè, trong sân trường có chút man mát.



Tóc đen của người thiếu niên ngồi trên xe lăn bị gió thổi lên, có chút hỗn độn nhưng lại đẹp, bàn tay phải đặt trên tay vịn thon dài đẹp đẽ, rất khó để tưởng tượng ra được có bao nhiêu sức mạnh.



Ngu Trà lấy lại tinh thần, mềm giọng nói: "Cảm ơn cậu."




Cô nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng rồi trả lời vấn đề vừa rồi của Lâm Thu Thu: "Nghe nói Vương Thành Thuận chỉ thích người không quá diễn thôi."



Nghe vậy, Ngu Minh Nhã liền ngừng lại.



Cô ta cởi áo khoác đồng phục ra, một cái váy liền áo ôm sát eo, "Em gái, em muốn tham gia thì có thể nói với chị, chị có thể dạy em một ít chuyện trong giới giải trí, miễn cho em làm sai khiến cho người ta tức giận."



Bọn chị em ở phía sau Ngu Minh Nhã bắt đầu nói chuyện -----



"Minh Nhã cậu đừng hào phóng như vậy."



"Nhất định em gái cậu sẽ không cảm động đâu, làm vậy thật phí thời gian cho cậu."



"Không cần." Ngu Trà cười nhạt rồi lại làm vẻ mặt nghi hoặc: "Đúng rồi chị, váy này chị mua size nhỏ phải không?"



"Cái gì?" Ngu Minh Nhã kinh ngạc.



Ngu Trà cười nhẹ, không tiếp tục nói nữa mà vòng qua cô ta đi với bọn Lâm Thu Thu đến chỗ của lớp mình.



"Em gái cậu nói vậy là có ý gì?"



Khương Như Thiến chầm chậm nói: "Chắc là cậu ta nói... Minh Nhã, gần đây cậu có thấy mình mập lên một chút không?"



Ngu Minh Nhã sững sờ tại chỗ rồi lấy tay sờ hông của mình.



Sau khi hội nghị bắt đầu, tiếng bàn luận nhỏ dần, hiệu trưởng nói một chút chuyện trên Tieba: "... Sau khi điều tra, đoạn ghi âm là thật."



Có người chú ý trên sân khấu có thêm một người hơi mập nhưng nghĩ rằng là lãnh đạo mới đến nên không để ý nhiều.



Dù sao đạo diễn cũng không có độ nổi tiếng bằng các ngôi sao màn bạc.



Chỉ có một ít người biết, trong đó có Ngu Minh Nhã. Ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn Vương Thành Thuận, giống như là bắt buộc cô ta phải là nhân vật chính trong phim của ông.



"... Xét thấy việc này ảnh hưởng rất lớn và đồng thời gây tổn thương cho trò ấy, cho nên trường quyết định thôi học cho bạn học Uông Học Hoa với những gì mà trò ấy đã làm, hi vọng mọi người lấy đó làm ví dụ điển hình..."



Uông Học Hoa đã trực tiếp bị đuổi học rồi.



Kết quả như vậy khiến người ta khá hài lòng, hơn nữa không công bố bức ảnh cho nên các cô gái không có bị tổn hại danh dự, cực kỳ thoả mãn với kết quả này.



"Người như thế mà xử lý bằng việc đuổi học, thật là độc ác."



"Các thầy cũng không nói đến chuyện xảy ra vào hôm qua, xem ra cũng biết là tình huống gì rồi."



"Hoá ra Uông Học Hoa là người như vậy, Lục Dĩ Hoài cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân, không hổ danh là nam thần vườn trường, thật sự trước đây tớ đã nhìn lầm."



Mấy ngày nay Uông Học Hoa cũng không đi học, mọi người còn nghĩ rằng cậu ta ở nhà dưỡng thương, không ngờ là đã bị xử lý vậy rồi.



Vừa kết thúc hội nghị, học sinh đều lục tục đi về.



Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng tắt micro rồi quay người nói với người bên cạnh: "Đạo diễn Vương, vừa nãy ở bên phải... là lớp nghệ thuật của trường chúng tôi, đều là học sinh chăm chỉ xuất sắc, không biết ông đã vừa ý ứng viên nào chưa?"



Vương Thành Thuận nhớ lại một chút.



Xác thực là ông nhìn trúng một cô gái, nhan sắc rất đẹp, nhìn rất mềm mại nhưng ông có thể nhìn ra trên người cô gái này mang theo một sự dẻo dai.



Vương Thành Thuận chỉ về một hướng, bên đó còn chưa có học sinh về hết, hỏi: "Vừa nãy nơi đó là lớp nào?"



Thầy hiệu trưởng nhìnsang, "Ở đó là lớp năm."