Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 2 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Nghe được giọng nói này, Ngu Trà có chút hoảng hốt.
Đời trước Lục Dĩ Hoài ít khi nói với cô như vậy, chỉ có lúc cô muốn chạy trốn mới có thể tức giận. Nhưng cuối cùng lại một mực nhẫn nại từ lần này hết lần khác, nhất là lúc anh đòi hỏi vào ban đêm.
Cô không nghĩ đến việc chọc giận Lục Dĩ Hoài, chỉ cần yên phận giúp anh đứng lên được lần nữa thì xem như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Ngu Trà đúng không?" Giang Nguyệt Tình cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt mình, hình ảnh sinh động dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, "Sau này cứ gọi dì là dì Giang."
Tuy rằng Lục Dĩ Hoài không nói rõ là ai, nhưng bà là người làm mẹ vừa nhìn tự nhiên sẽ hiểu, nếu quyết định chọn cô rồi thì sẽ đối đãi cho thật tốt.
Ngu Trà nhẹ giọng nói: "Dì Giang."
Thấy cô khéo léo như thế, Giang Nguyệt Tình gật đầu liên tục, không vui lúc trước cũng tan thành mây khói. Bà đang tính toán làm sao mới có thể làm cho Lục Dĩ Hoài khôi phục trở lại bình thường.
Bất thình lình sự việc đã thay đổi.
Trần Mẫn Quyên còn đang sững sờ đã phục hồi lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm rồi kéo Ngu Minh Nhã đứng dậy, bấm vào cánh tay của cô ta.
Ngu Minh Nhã uỷ khuất đứng ở phía sau bà ta, cũng không dám lên tiếng, trên cánh tay cũng đã bắt đầu xuất hiện vết bấm đỏ rõ ràng.
Ngu Trà nhìn thoáng qua trong lòng lại càng lạnh lùng.
Lúc trước bọn họ ghét cô làm việc không nhanh nhẹn, Ngu Minh Nhã còn thường xuyên tìm cớ, không biết cô ta lấy đâu ra cái thói quen hay bấm người đó, bây giờ xem ra thì là di truyền, trộm gà không xong còn mất nắm gạo.
Giang Nguyệt Tình đứng lên, "Đi theo tôi."
Trần Mẫn Quyên vội vã kéo Ngu Trà đi theo Giang Nguyệt Tình.
Bây giờ bà ta cảm thấy lo sợ bởi vì vừa nãy suýt chút nữa đã chọc giận đến nhà họ Lục, nếu như trở về như thế này chồng bà không đánh bà thì cũng sẽ mắng bà, vạn nhất mà ly hôn thì cuộc sống hào môn của bà ta cũng sẽ bị đoạt mất.
Nhà họ Lục có nhà rất nhiều, muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó. Bình thường đại trạch là vợ chồng Giang Nguyệt Tình ở, những người khác ở chỗ khác, từ khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện thì cũng đã dọn đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở phía sau.
Dọc theo đường đi không có ai nói chuyện.
Mãi cho đến khi Giang Nguyệt Tình đứng quanh cây tử đằng trước ngôi nhà nhỏ, bà ho khan hai tiếng: "Dĩ Hoài ở nơi này, nếu con chăm sóc cho nó thì cũng sẽ ở nơi này, tính tình của nó không ổn định con cũng không nên chọc nó tức giận, cố gắng nghe theo, có biết không?"
Ngu Trà gật đầu, "Con biết rồi."
Giang Nguyệt Tình do dự một chút rồi dặn dò: "Nếu như có xảy ra chuyện gì khác thì nhanh chóng gọi người, chứ đừng làm cho nó bị thương."
Nghe vậy nỗi lo sợ bất an của Ngu Minh Nhã liền biến mất, ngay sau đó hồi phục tâm tình lộ ra một nụ cười như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đều nói lúc Lục Dĩ Hoài tức giận liền sẽ cắn người, cô ta nhìn làn da này của Ngu Trà, phỏng chừng không qua mấy ngày nữa sẽ bị cắn cho thành cái sàng.
Ngu Trà cong cong mắt: "Con sẽ không làm vậy."
Không có việc gì phải sợ, hiện tại cái bọn họ tưởng tượng ra đều là giả. Tất cả mọi người cho rằng Lục Dĩ Hoài sẽ đối xử với cô như thế, lại không nghĩ rằng cô được đặt trong lòng bàn tay được nuông chiều yêu thương.
Giang Nguyệt Tình càng nhìn Ngu Trà càng cảm thấy thoả mãn, lại nhìn sang Ngu Minh Nhã thì sắc mặt liền lạnh đi một chút, không biết nhà họ Ngu đã dạy dỗ con cái thế nào.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, cửa sổ phía trên căn nhà nhỏ mở ra.
Mặc dù không có nhìn thấy người, nhưng bọn họ đều biết người ở phía trên dĩ nhiên là Lục Dĩ Hoài.
Không biết Lục Dĩ Hoài nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại lén lút rồi trầm giọng hỏi cô: "Tại sao lại không nghe lời như vậy?"
Anh đều đã bảo cô đi rồi.
Ngu Trà không có giãy dụa mà chỉ thoáng thở hổn hển lồng ngực lên xuống không ổn định, cổ áo váy ngủ bị lệch đi lộ ra một đoạn vai trắng nõn mượt mà.
Xương quai xanh như ẩn như hiện.
Ký ức mơ hồ của Ngu Trà lại bị gợi lên, tựa hồ như kiếp trước cô bị cắn ở xương quai xanh. Sau khi trở về liền sợ đến phát sốt, muốn đào tẩu khỏi nhà họ Lục rồi sau đó cô cũng không biết Lục Dĩ Hoài làm sao có thể nhịn được.
Cô cũng không biết tại sao Lục Dĩ Hoài lại thích xương quai xanh đến thế, mỗi lần cô soi gương đều bị Ngu Minh Nhã cười nhạo. Cô vẫn luôn không thích nhưng Lục Dĩ Hoài lại cứ một mực yêu thích như thế.
Ngu Trà đang ngẩn người.
Lục Dĩ Hoài không nghĩ đến như vậy rồi mà cô vẫn có thể ngẩn người được.
Ngu Trà bị anh nhéo mà hoàn hồn, cô cẩn thận đưa tay ra hít sâu cắn răng nói: "Nếu như cậu đau thì liền... liền cắn chỗ này đi."
Cũng đừng có cắn xương quai xanh của cô...
Đôi mắt Lục Dĩ Hoài càng lúc càng sâu, rồi sau đó cắn lên một cái.
Ngu Trà cảm thấy đau nhưng lại không dám kêu thành tiếng, sợ đánh thức mẹ Vương bọn họ. Cô cắn răng nhịn đau, chỉ dám nhỏ giọng gọi "Lục Dĩ Hoài".
Lục Dĩ Hoài cầm chặt cổ tay cô.
Cổ tay nhỏ mịn dường như cầm nhẹ cũng có thể hằn lên dấu tay người cầm, trắng đến mức gần như trong suốt.
Ngu Trà không ngừng nhớ tới chuyện của đời trước, trước mắt hiện lên hình ảnh cô trước khi chết, cô nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu: "Cậu phải nhanh chóng tốt lên."
Đời trước được anh chăm sóc lâu như vậy, xem như trả nợ là được rồi.
Ngu Trà suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản, cũng không nghĩ đến muốn cho anh đời này thế nào hay là làm sao để không vào nhà họ Lục.
Nghe thấy vậy động tác của Lục Dĩ Hoài hơi ngừng lại.
Sau khi Ngu Trà tỉnh táo rất nhanh cô đã thu tay về, không cẩn thận đụng đến quần áo ở sau lưng, bị vải áo ma sát nên cô cảm thấy có chút đau.
Cô liếc mắt nhìn Lục Dĩ Hoài, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, tim cô đập loạn liền nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.
Ngu Trà xem xét nơi cổ tay bị anh cắn, len lén liếc nhìn. Cô có thể thấy rõ được dấu răng hằn ở phía trên nhưng lại không có bị rách da.
Cô hơi run run, rõ ràng là trước đây anh đã từng cắn đến rách da.
"Nhìn tôi." Lục Dĩ Hoài bóp chặt cằm cô, đối diện mới đôi mắt ửng hồng của cô, ở bên tai hỏi: "Lần tới có còn dám đến đưa thuốc nữa không?"
Tác giả có lời muốn nói: Lục ca: lại tới thêm một lần nữa đi:)
Nhắc nhở bên ngoài, trong lòng hận không thể quay về lúc mười tám tuổi.
Hôm nay đột nhiên nghĩ đến, nếu như mỗi tối cách một giờ rưỡi Trà Trà đi đến một lần thì còn không phải Lục Dĩ Hoài sẽ bị gãy răng.