Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 32 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Ngu Trà không thể né tránh nụ hôn đột ngột xuất hiện này, cô mở to mắt nhìn gương mặt rõ ràng góc cạnh đang nhích lại gần mình, chóp mũi chạm vào chóp mũi.
Mới vừa ở dưới nước nên trên mặt cô còn mang theo vài giọt nước, cánh môi lại ẩm ướt, Lục Dĩ Hoài kềm chặt cằm cô, buộc cô phải nâng cằm lên một chút rồi cắn vào môi trên của cô.
“Lục…”
Ngu Trà mới vừa nói ra một chữ, còn lại đã bị nuốt hết, cô bỗng nhiên khẽ mở miệng lại tạo cơ hội cho Lục Dĩ Hoài thực hiện được.
Trong phút chốc, cô đã bị mê hoặc. Sau đó đột nhiên có chút đau, cô sợ theo bản năng “a” một tiếng rồi cũng cắn lại một cái.
Cho đến khi được thả ra, Ngu Trà vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn người trước mặt, môi dưới của Lục Dĩ Hoài đã bị cô cắn, có chảy ra một ít máu.
Lục Dĩ Hoài không để ý, dùng ngón tay lau đi vết máu đọng trên môi cô.
Ngón tay mang theo vết chai được anh đưa vào trong miệng, rất nhanh đầu lưỡi đã nếm được mùi máu tanh. Mùi vị này anh đã từng nếm không ít lần, cảm giác mỗi lần cũng khác nhau.
Chỉ có lần này là mỹ vị nhất.
Lục Dĩ Hoài nheo mắt nhìn Ngu Trà, “Hồn bay đi đâu đấy.”
Cả người Ngu Trà nóng lên, từ từ chìm xuống nước, nhỏ giọng nói: “Không có, hơn nữa lại không thể trách tôi —–”
“Trách tôi?” Lục Dĩ Hoài biết rõ rồi còn hỏi, sán lại gần cô, đối diện với đôi mắt trong sáng như gương kia, trả lời như qua loa, “Được thôi, vậy trách tôi.”
“…” Lời còn lại Ngu Trà không thể nói nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, không chịu mở miệng tiếp tục nói, hận không thể biến thành người tàng hình biến mất ở trong nước.
Cô thừa dịp Lục Dĩ Hoài không chú ý, lén lút duỗi tay đến thành bể, chuẩn bị lấy cái khăn tắm mới, kết quả lại chắn ngang một cái tay đang lấy khăn tắm.
Ngu Trà thấy động tác cực kỳ tự nhiên của Lục Dĩ Hoài, trong lòng rất buồn bực, lại nhịn không được suy nghĩ vừa nãy cô nên cắn anh mới đúng, thế mà cô còn bị cắn ngược lại.
Cái này chả hợp lý!
Ngu Trà đang suy nghĩ lung tung thì cánh tay ở bên hông đột nhiên dùng sức, kéo cô lên mặt nước. Trong nháy mắt cả nửa người trên liền lộ ra ngoài, cô lập tức che ngực, “Cậu làm gì đó?!”
Thấy thế, Lục Dĩ Hoài cười khẽ, thấy cô đang cực kỳ mắc cỡ nên dùng khăn tắm bọc lấy cô rồi nói: “Đi lên đi.”
Ngu Trà lập tức sáng mắt.
Lục Dĩ Hoài đưa tay chạm vào chóp mũi của cô, thấp giọng nói: “Buổi tối không cần lại đây, trở về đừng để bị lạnh.”
“…Ừ.” Ngu Trà chỉ đáp lại một tiếng, cất bước chạy nhanh ra khỏi phòng rồi sau đó âm thanh đóng cửa vang lên.
Trong bể nước đã yên tĩnh trở lại.
Lục Dĩ Hoài nhắm mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi dùng sức rồi hung hăng đấm lên thành bể, phát ra một tiếng nặng nề.
Anh thở ra một hơi, trong đôi mắt tràn đầy nỗi dục vọng, lấy khăn tắm mới khoác lên vai, hai tay chống lên thành bể.
Trong phòng hơi nóng quanh quẩn khắp nơi, một tiếng thở như có như không lan toả ở trong không khí.
Ngu Trà nắm chặt khăn tắm ôm lấy cơ thể, nhanh chóng chạy về phòng mình, vừa mới đóng cửa lại cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Tần Du và Tô Ngọc đi đến, nhìn thấy Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài liền nịnh hót cười nói: “Lục ca, chị dâu nhỏ, chào buổi sáng.”
Ngu Trà vừa ngẩng đầu lên thì trừng mắt nhìn sang.
Tần Du đứng cách xa bàn ăn, cười hì hì, “Đây là tớ mua ở dưới đó, mua cho Lục ca và chị dâu nhỏ, không có gì thì có thể ăn đồ ăn vặt.”
Ngu Trà hừ một tiếng: “Không cần.”
“…”
“Minh Nhã, cậu xem bên kia có phải là bọn Tần Du không.” Trương Tuyết đụng vào cánh tay Ngu Minh Nhã một cái, thấp giọng nói: “Bọn họ cũng đến đây chơi.”
Ngu Minh Nhã quay đầu nhìn qua thì liền thấy được Lục Dĩ Hoài, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, thoạt có vẻ cực kỳ đẹp trai lại cấm dục, là dáng vẻ cô ta thích nhất.
“Bọn họ cũng đến đây, còn có Ngu Trà nữa.” Trương Tuyết bĩu môi, “Dạng nghèo kiết xác như cậu ta thì cũng chỉ có thể đi theo người khác đến thôi.”
“Nếu đã ở đây thì sang chào hỏi một tiếng đi.” Ngu Minh Nhã cắn môi, nặn ra trên mặt một nụ cười đầy hoàn mỹ.
Trên bàn, Tần Du đang chuẩn bị nói cái gì thì chợt thấy dường như trên môi của Lục Dĩ Hoài có một vết thương, “Lục ca, cậu —–”
“Lục Dĩ Hoài.” Ngu Minh Nhã nhẹ giọng gọi.
Đối với tất cả bạn nam, cô ta đều sẽ không tự chủ mà lộ ra vẻ mặt dịu dàng, đây là thứ cô ta quen thuộc trong mười mấy năm qua, trừ khi là phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Trên bàn đã yên tĩnh đi, bọn Tần Du dịch từng chút về phía bên cạnh, cách xa Ngu Minh Nhã cùng với mấy bạn nữ bên cạnh cô ta ra.
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn Tần Du, “Có vấn đề gì sao?”
Anh không nhìn thẳng về phía Ngu Minh Nhã.
“Sao?” Tần Du lấy lại tinh thần, chỉ chỉ vào môi: “Cái này…Lục ca, sao môi cậu lại bị rách vậy, có cần tớ đi hỏi khách sạn có thuốc hay không không?”
Tô Ngọc không ngờ Tần Du lại hỏi cái vấn đề này, bên trong ánh mắt nhìn về cậu ấy cũng mang theo ý mắng cậu là “đồ ngốc”.
Cái này còn phải hỏi à? Tối qua chính cậu ta đã giật dây chuyện này, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần là người là đều biết có chuyện gì đã xảy ra.
Lục Dĩ Hoài khẽ liếm vết thương: “Không cần.”
Ngu Trà ở bên cạnh đã không dám tiếp tục nghe nữa, đặc biệt là người đứng xem ngây ngô tưởng là bị thương một cách bình thường, chủ yếu là không có hiểu sai.
Thế là liền làm nổi bật tối hôm qua cô và Lục Dĩ Hoài làm chuyện hoang đường.
Ngu Trà sợ bọn họ lại tiếp tục nói nữa, liền nhanh tay đặt một ly sữa bò đến trước mặt Lục Dĩ Hoài, ngắt lời nói: “Uống lúc còn nóng đi.”
Uống là liền câm miệng.
Ngu Minh Nhã ở bên cạnh không được để ý, ánh mắt có chút dao động, không cam lòng nói: “Loại sữa bò bình thường thế này mà mày cũng lấy ra cho Lục…”
Còn chưa nói xong, ly sữa đã bị Lục Dĩ Hoài lấy đi mất, uống một hớp rồi nói: “Hương vị không tồi.”
Rồi anh đưa lại cho Ngu Trà.