Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 39 : Cưỡi ngựa
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
"... Sẽ không có ai biết chuyện này, mẹ sẽ trực tiếp đè nó xuống, người đến khu du lịch cũng không nhiều."
Trần Mẫn Quyên thấp giọng nói ra từng câu từng chữ: "Minh Nhã, bây giờ con cần phải tỉnh lại, không ai có thể đánh bại được con, con phải nhớ kỹ chuyện này, con còn nhớ fan trên Weibo của mình không?"
Nhớ, đương nhiên nhớ.
Ngu Minh Nhã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hình tượng cô ta cực khổ xây dựng mười mấy năm sao lại có thể sụp đổ như vậy.
"Mẹ, con biết rồi." Cô ta khàn giọng đáp, "Con sẽ điều chỉnh lại, mẹ yên tâm, con sẽ không trở nên yếu đuối."
"Đây mới là con gái của mẹ." Trần Mẫn Quyên khích lệ nói.
Bà ta không nói đến Lương Vân, cũng không nói mình đã điều tra mọi chuyện, sợ kích thích con gái vừa hồi phục lại của mình.
Đột nhiên Ngu Minh Nhã nhớ đến một việc, "Mẹ, con gặp Ngu Trà ở khu du lịch... Nó có thể biết chuyện này hay không?"
Nếu Ngu Trà biết được...
Ngu Minh Nhã cảm thấy mình sẽ bị Ngu Trà bắt chẹt.
"Sẽ không." Trần Mẫn Quyên cũng nhíu mày, "Mẹ đã xem camera ghi hình, không có nhiều người thấy lắm, không có Ngu Trà trong đó, hơn nữa cho dù nó biết được thì cũng không dám nói ra đâu."
"Vậy là tốt rồi." Ngu Minh Nhã gật đầu, rồi lại không thể không nhớ đến sự thay đổi của Ngu Trà, trong lòng cũng yên tâm.
Về mặt khác, cô ta ghen ghét với Ngu Trà.
Rõ ràng cô ta xuất sắc hơn Ngu Trà, gia thế cô ta tốt hơn cô, vì cái gì mà mọi người đều thích Ngu Trà, vì cái gì cuối cùng người bị tổn thương là cô ta?
Trần Mẫn Quyên chuyển bệnh viện cho Ngu Minh Nhã, là một bệnh viện tư nhân do Ngu gia đầu tư, bà ta đi đến phòng bác sĩ chủ trị: "Bác sĩ Vương."
"Ngu phu nhân." Bác sĩ Vương đưa tư liệu qua, nói: "Đây là bệnh án của con gái bà và một ít văn kiện, ngài hãy đọc đi."
Trên bệnh án không ghi sự việc rõ ràng, nhưng có ghi nguyên nhân tạo ra vết thương, do cái gì gây ra.
Trần Mẫn Quyên là một phu nhân hào môn, tuy không tiếp xúc với những thứ này, nhưng cũng biết mấy việc xấu kia, vừa thấy mấy từ "roi", "sáp nến" thì mí mắt giựt giựt.
Đột nhiên bà ta khép lại bệnh án: "Bác sĩ Vương, thứ này vẫn chưa có ai thấy đúng không?"
Bác sĩ Vương nói: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Trần Mẫn Quyên nhẹ nhàng thở ra, "Tôi không hy vọng có người thứ ba biết chuyện này, cũng không cho phép nói cho bất kì người nào hỏi đến, tôi tin là bác sĩ Vương sẽ biết làm như thế nào đúng không?"
Bác sĩ Vương có thể sống sót ở cái bệnh viện này đương nhiên biết được phải làm gì, "Ngu phu nhân yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra."
Trần Mẫn Quyên vừa lòng gật đầu, để bệnh án vào túi, trong lòng lại đang vô cùng tức giận.
Lương gia lại có thể đối xử như vậy với bọn họ.
Cô từ chối để nhân viên giúp đỡ, tự mình leo lên ngựa theo sự chỉ dẫn của anh ta, chuẩn bị lên ngựa.
Lúc đầu rất thuận lợi, có thể điều khiển nó đi được, con ngựa lại chuyển động thân mình một chút, trọng tâm Ngu Trà không vững, ngã về sau.
"A --"
Nhân viên công tác đầu váng mắt hoa nhìn cảnh này.
Cô gái lập tức té xuống, bị chàng trai ngồi trên xe lắn lúc nãy ôm vào ngực, hai người cùng ngồi lên xe lăn.
Tuy Lục Dĩ Hoài không cưỡi ngựa, nhưng trang phục đang mặc rất thoải mái, mùi cam quýt nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, tận hưởng cảm giác này.
Ngu Trà đã từng ngửi qua mùi này không chỉ một lần, là một loại nước hoa của nam, đời trước cô đã từng thấy trong phòng Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài không có quá nhiều mê luyến với mùi hương, nhưng đời trước cô đã ngửi thấy rất nhiều mùi khác nhau, không đếm được.
Mà khi đang triền miên trên giường, Ngu Trà sẽ luôn ngửi được một mùi hương dụ hoặc kích thích, hỗn hợp của hoa hồng và hoa lan, theo thời gian sẽ tạo ra một mùi hương đặc biệt, khiến người khác hoa mắt say mê, trầm ổn mà ái muội.
"Có ổn không?" Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm dò hỏi.
Ngu Trà lập tức hoàn hồn, lúc nãy cô kinh hoảng bắt lấy quần áo Lục Dĩ Hoài, móng tay chạm vào cơ thể dưới tầng vải dệt, lúc này trợn mắt nhìn vào cổ hắn, hầu kết lăn lộn, gợi cảm lại khắc chế.
Hơn nữa cô còn đang ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm lấy, tư thế của hai người cực kì thân mật, những người khác trong trại đều đang nhìn về bên này.
"Không sao..." Ngu Trà nói.
Mặt cô nóng lên, đỏ ửng, nhanh chóng buông tay ra, quên mất mình đang ngồi trên xe lăn, toàn bộ cơ thể lệch qua một bên, sắp sửa trượt xuống.
Lục Dĩ Hoài nhíu mày, duỗi tay giữ lấy.
Ngu Trà bị dọa nhảy dựng, giật mình duỗi tay ra, không kịp nghĩ gì, ôm lấy cổ hắn, hai người lại dán sát vào nhau lần nữa.
Hô hấp của hai cả hai dường như đã nhập thàn một.
Nhân viên xông tác đang dẫn ngựa di chuyển qua một chỗ, thu hồi lại cánh tay định vươn ra.
"Cẩn thận một chút." Lục Dĩ Hoài nói.
Trong giọng nói mang theo một tia ôn nhu không dể phát hiện.
Vành tai Ngu Trà đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, trả lời một tiếng, buông tay ra, thật cẩn thận đi xuống, không tránh khỏi chạm vào cơ thể Lục Dĩ Hoài.
Tác giả có lời muốn nói: Nhân viên công tác: Tôi không nên ở đây, tôi phải làm cái bánh xe mới đúng.
Hết chương 39
#xanh