Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Ngu Trà không nghĩ đến Lục Dĩ Hoài sẽ nói những lời này, cô nhìn chung quanh phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm cô mà hóng chuyện.



Đặc biệt là Đường Hiểu Thanh đang tức giận kia.



Nếu bị người khác nói "Cậu xứng đáng sao?" ở trước mặt như vậy, cho dù người có tốt đến mấy cũng nhịn không được huống chi là người không có kiên nhẫn.



Sắc mặt Đường Hiểu Thanh tái xanh, chỉ trích nói: "Lục Dĩ Hoài, nói những lời như vậy đáng mặt là đàn ông sao?"



Lục Dĩ Hoài không hề để ý đến cô ta, liền đẩy xe lăn đi qua khỏi người cô ta.



Đường Hiểu Thanh tức giận đến cả người đều run, trong nháy mắt nghĩ ra một ý nghĩ ác độc, hơi đưa chân về phía trước muốn làm cho anh vấp ngã.



Lúc Ngu Trà nhìn thấy liền hú hồn cả người, "Cậu muốn làm gì?"



Cô đi đến muốn đẩy xe lăn cho Lục Dĩ Hoài nhưng cũng đã muộn một bước, bánh xe lăn đã cán vào chân của Đường Hiểu Thanh.



Nước đã đến chân nhưng Đường Hiểu Thanh vẫn sợ cho nên liền rút chân về, nhưng bởi vì không kịp đã bị bánh xe sượt qua một chút.



Cô ta đau đến mức ngồi chồm hỗm trên đất rồi hét to: "Lục Dĩ Hoài, với bộ dáng bây giờ của cậu chỗ nào cho cậu có tính khí lớn như vậy, cả đời chân của cậu cũng sẽ không tốt lên được nữa, cả đời này cậu chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cậu chính là một người tàn phế."



"Ui da -------" Người ở xung quanh sợ đến ngây người.



Đợi đến lúc nói xong, mặt của Đường Hiểu Thanh đã trắng thêm nữa rồi.



Trái tim Ngu Trà như bị ai nắm lấy.



Lục Dĩ Hoài ngừng lại, dùng con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người đang ngồi trên đất, đáy mắt đã trở nên lạnh lẽo.



Anh như vậy làm Đường Hiểu Thanh càng sợ hãi, trắng mặt ngồi co quắp dưới đất, lúng túng một đỗi lâu cũng không lên tiếng.



Ngu Trà nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nghe cậu ta nói bừa."



Hôm qua bác sĩ nói có thể đứng lên được, làm sao có thể là nói dối.



"Tớ, Tớ..." Đường Hiểu Thanh hiểu ra, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, "Lục Dĩ Hoài, tớ... tớ vừa mới bị ngốc, tớ không có cố ý..."



Cô ta nghĩ đến nhà họ Lục, trái tim lại trở nên nặng nề.



Tần Du không nghĩ đến Đường Hiểu Thanh sẽ nói như vậy, lúc này cười lạnh một tiếng bổ sung cho đầy đủ câu: "Sợ là tự nói ở trong lòng rồi."



Trước đây còn nghĩ rằng chỉ là cao ngạo một chút, không nghĩ đến tâm tư lại sâu như vậy, may là không có giao thoa gì.



Tô Ngọc cũng mở miệng nói: "Ngốc con mẹ gì mà ngốc, ngốc mà còn đi rủa người khác, tôi thấy cậu là người bị tâm thần đó."



Bị doạ một cái liền giống như một người ngốc.



Lục Dĩ Hoài lạnh nhạt nói: "Đi thôi."



Ngu Trà muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy tay đặt trên tay vịn của anh như là đang dùng rất nhiều sức, mu bàn tay tái nhợt đã có gân nổi lên.



Không giống với biểu cảm bình tĩnh trên mặt.



Trong lòng Ngu Trà căng thẳng rồi lại có chút đau, cô nắm chặt tay vội vã cuống cuồng hỏi: "Cậu có sao không?"



Đường Hiểu Thanh cũng không ngẩng đầu lên: "Nhìn tôi như là không có chuyện gì sao?"



Ngu Trà không hiểu nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Tôi không có hỏi cậu, cậu hung dữ như vậy làm gì?"


"Minh Nhã, đừng đợi nữa, tớ đói bụng lắm rồi."



"Đúng thế, vì cậu mà chúng ta không được ăn cơm tối, tớ đói bụng sắp chết rồi."



"Khi nào tặng cũng được mà."



Sắc mặt của Ngu Minh Nhã cũng khó xem, bị bọn họ nói như thế chỉ có thể từ bỏ, "Được rồi, tan học tớ sẽ quay lại đây."



Lúc về lớp cô ta vẫn cảm thấy tức giận, chỉ còn mấy phút nữa là vào tiết nên không kịp ăn cơm tối, chỉ có thể ăn một ít đồ ăn vặt.



Cô ta lên Weibo lướt xem một ít tin tức của bộ phim vườn trường thanh xuân tuổi mười tám mà cô ta diễn rồi tương tác với các diễn viên khác một chút.



Sau đó lại đăng trạng thái lên Weibo -----



Vốn dĩ là muốn đưa bánh kem cho em gái nhưng kết quả đợi cả buổi tối cũng không thấy, xem ra đêm nay phải để bụng đói mà học tiết tự học tối rồi.



Cuối tuần bộ phim chiếu mạng kia sẽ phát sóng cho nên đang ở giai đoạn tuyên truyền. Cô ta mua năm mươi nghìn fans trên Weibo, thế nhưng thật sự thì cũng chỉ có một đến hai trăm người.



"Cậu còn có em gái sao?"



"Đừng đợi em gái nữa, hẳn là đã không để ý đến cậu rồi."



"Ăn bánh kem đi, đừng để lại cho cô ta."



"..."



Ngu Minh Nhã nhìn bọn họ chỉ trích Ngu Trà rồi chọn một ít bình luận để trả lời lại, cuối cùng tâm trạng phiền muộn cũng trở nên tốt hơn.



Cô ta cân nhắc một đoạn thời gian nữa lại đi mua một ít fans.



Ngu Minh Nhã lấy bánh kem ra ăn, ngon như thế nếu không phải vì mặt mũi, cô ta sẽ không đi mua mà tặng cho Ngu Trà.



Sau khi ăn bánh kem xong cô ta lại gửi tin cho ba mẹ: "Ban nãy Ngu Trà đi ra ngoài, buổi tối ba mẹ đến trường đi, chắc chắn nó sẽ không dám từ chối ở trước mặt nhiều người đâu."



Ngu Trà dám không nghe lời ba mẹ thì đó chính là đang tìm đường chết.



Sau khi Ngu Minh Nhã về lớp một phút thì Ngu Trà bọn cô cũng đi vào lớp.



Có bạn học nhiệt tình nói: "Một phút trước chị của cậu mới vừa đi, loại người như cậu ta ý tớ nhìn thấy là muốn trợn mắt, hình ảnh chân thật tiêu tan ảo ảnh."



Ngu Trà nói: "Là tại tớ không nói với chị ấy."



Bạn học nhiệt tình càng thấy Ngu Minh Nhã vô lý: "Nếu như cậu ta thật lòng muốn tặng cho cậu thì cũng có thể trực tiếp để lên bàn của cậu mà?"



Người bên cạnh phụ hoạ: "Không biết làm dáng cho ai xem nữa."



Ngu Trà không có nói nhiều với bọn họ nhưng vẫn nghe bọn họ căm phẫn, tâm trạng tốt lên một ít rồi đi về chỗ ngồi của mình.



Cô lướt qua lướt lại album ảnh, ảnh chụp cũng không tệ lắm.



Ngu Trà ăn đồ ăn vặt mà các cô mua cho đêm nay trước, chuẩn bị vẽ truyện tranh để lúc tối đăng lên Weibo.



Trải qua chuyện xảy ra lúc trưa nay, cô đã suy nghĩ nên vẽ cái gì ---- rồi liền vẽ cuộc sống hằng ngày của Lục Dĩ Hoài.



Cô muốn dùng truyện tranh để vẽ ra toàn bộ quá trình trị liệu của Lục Dĩ Hoài.



Từng bút từng bút chứng kiến dáng vẻ anh tốt lên.