Mối Tình Đầu - Ivan Turgenev

Chương 7 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Chính xác lúc 8 giờ tối, trong chiếc áo đuôi tôm và tóc chải gọn ghẻ thành túm, tôi bước vào hành lang nhà nàng. Người nô bộc già ngồi trên băng ghế lé mắt nhìn tôi và đứng dậy một cách miễn cưởng. Tiếng nói cười vui vẻ vọng ra từ phòng khách. Tôi mở cửa, bật ngửa vì kinh ngạc. Ngay chính giửa phòng, công chúa đứng trên một cái ghế, cầm một cái mũ đàn ông; chung quanh ghế chen chúc cở nửa tá người. Họ tranh nhau với tay vào chiếc nón nàng đang giơ cao và lắc mạnh. Nhìn thấy tôi, nàng kêu lên, " Khoan, khoan, có khách, người ta cũng phải có một vé chứ," và nhẹ nhàng nhảy xuống ghế, nàng kéo cổ tay áo sơ mi của tôi "Nào đến đây, " nàng nói, "sao cậu đứng ỳ ra thế? Messieurs, cho phép tôi được giới thiệu: đây là Msieu Voldemar, con trai ngài làng giềng. Và đây," nàng tiếp tục nói với tôi và chỉ từng người khách, "Bá tước Malesky, Bác sĩ Lushin, thi sĩ Meidanov, đại úy hồi hưu Nirmatsky, và kỵ binh Byelovzorov cậu đã gặp. Tôi hy vọng tất cả sẽ là bạn tốt với nhau." Tôi bối rối đến nỗi không cúi chào một ai; tôi nhận ra Bác sĩ Lushin là người đàn ông da sậm đã không một chút thương xót làm tôi xấu hổ trong vườn hôm trước; những người còn lại tôi không biết.



"Bá tước!" Zinaida tiếp tục, "viết cho Msieu Voldemar một vé."



"Như vậy là không công bằng," bá tước phản đối, lơ lớ giọng Ba Lan. Đó là một người tóc nâu, rất đẹp trai và ăn mặc hợp thời, có đôi mắt nâu diễn cảm, mũi nhỏ trắng và hàng ria mép mỏng trên cái miệng nhỏ. "Ông đây chưa bao giờ chơi trò Nộp Phạt với chúng ta."



"Không công bằng," Byelovzorov phụ họa với người đàn ông được giới thiệu là đại úy hồi hưu; ông ta trạc bốn mươi tuổi, mặt rỗ chằng chịt, tóc quăn tít như người da đen, vai u vạm vỡ, chân vòng kiếng, áo khoác quân đội không có cầu vai, không cái nút.



"Tôi bảo ông viết một vé cho cậu ấy," công chúa lập lại."Sao lại nổi loạn thế? Msieu Voldemar đến với chúng ta lần đầu tiên, và không cần áp dụng luật lệ nào với cậu ấy. Cằn nhằn cũng vô ích thôi --- tôi muốn ông viết một vé cho cậu ấy."



Bá tước nhún vai nhưng rồi ngoan ngoãn cúi đầu, những ngón tay đeo đấy nhẫn cầm lấy cây bút, xé một miếng giấy nhỏ và viết lên đó.




Tôi đi lên phòng mình bằng cầu thang sau nhà. Ông bỏ già ngủ trên sàn, tôi phải bước qua; ông tỉnh dậy, thấy tôi, và bảo tôi rằng mẹ tôi một lần nữa đã nổi giận, và muốn gọi tôi về, nhưng cha tôi ngăn lại. ( Tôi chưa bao giờ lên giường mà không chào mẹ tôi. Giờ thì đã muộn!)



Tôi nói với lão bộc là tôi sẽ tự thay quần áo và đi ngủ, và tôi thổi tắt nến. Nhưng tôi không thay quần áo, và tôi không lên giường.



Tôi ngồi trên ghế, và ngồi thật lâu, như bị một lời nguyền. Những gì tôi cảm thấy thật mới mẻ và ngọt ngào...Tôi ngồi im, không nhìn chung quanh và không cử động, thở rất chậm, và chỉ thỉnh thoảng cười lặng lẽ khi nhớ lại vài kỷ niệm, hay chợt lạnh người khi nghĩ rằng tôi đang yêu, rằng đó là nàng, rằng đó là tình yêu. Gương mặt Zinaida bềnh bồng trước mắt tôi trong bóng tối -- bềnh bồng, và không trôi đi; đôi môi nàng vẫn nở một nụ cười huyền hoặc, đôi mắt quan sát, nghiêng nghiêng với cái nhìn dò hỏi, mộng mơ, dịu dàng.. y như giây phút chia tay. Cuối cùng tôi đứng dậy, nhón chân đi về giường, và không cởi bỏ quần áo, ngã đầu xuống gối cẩn thận, e như một cử động mạnh sẽ khuyấy động những thứ đang chiếm ngự linh hồn...Tôi nằm xuống, nhưng vẫn không khép mắt. Chẳng mấy chốc tôi để ý thấy một luồng ánh sáng yếu ớt nào đó tràn vào liên tục...Tôi ngồi dậy và nhìn ra cửa sổ. Có thể phân biệt rõ ràng khung cửa với các cánh cửa chiếu mờ mờ, huyền bí. Một cơn bảo, tôi nghĩ vậy; và đúng là một cơn bảo, nhưng nó đang thổi cuồng nộn ở một nơi xa xăm nên ta không nghe tiếng sấm; chỉ có những tia chớp mù mịt, dài ngoằng, như chia nhánh, những chùm ánh sáng đang liên tục chớp trên bầu trời; tuy vậy chúng không lóe sáng mà giẫy dụa, co giật giống như một cánh chim hấp hối.. Tôi ngồi lên, đi lại cửa sổ, và đứng đó cho tới rạng đông...Các tia chớp không ngừng dù chỉ trong giây lát; người dân quê gọi đó là đêm chim sẽ. Tôi chăm chú nhìn cánh đồng cát câm lặng, nhìn mãng khối sậm màu của vườn hoa Neskutchny, nhìn mặt tiền vàng nhạt của các tòa nhà xa kia, chúng dường như cũng run rẫy theo từng tia chớp yếu ớt...Tôi chăm chăm nhìn, và không thể nào quay đi; những tia chớp im lặng, những nguồn sáng này như lời đáp ứng cho ngọn lửa bí ẩn, âm thầm đang cháy sáng trong tôi. Bình minh đang ló dạng; bầu trời ửng từng mảng đỏ tía. Khi mặt trời xích lại gần hơn, các tia chớp nhạt dần, và ngừng; các nguồn sáng run rẫy thưa dần và thưa dần, và sau cùng biến mất, chìm trong sự quang minh của một ngày mới...



Và cơn bão chớp của tôi cũng tan biến. Tôi cảm thấy rã rời và an bình...nhưng hình bóng của Zinaida vẫn lung linh huy hoàng trong linh hồn tôi. Nhưng cũng thế, hình bóng ấy, có vẽ an hòa hơn: giống như con thiên nga vươn lên từ đám lau sậy trong bùn lầy, nàng nổi bật so với những hình tượng xấu xí chung quanh, và khi chìm vào giấc ngủ, tôi phủ phục trước hình bóng của nàng, từ giả trong niềm yêu thương tin tưởng...



Ôi, những tình cảm ngọt ngào, sự hài hòa êm ái, cái tốt đẹp và yên lành của con tim hiền dịu, niềm vui chứa chan trong cơn hạnh phúc mê ly đầu tiên của tình yêu, nay đã về đâu, về đâu?