Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 1 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


Năm ấy,ba mẹ tôi li hôn,tôi theo ba về Hà Nội sống.Mẹ tôi ở lại dưới quê lo cho em gái tôi.Ngày tôi đi,mẹ khóc,tôi khóc,em gái tôi khóc.Cuộc đời tôi cứ nghĩ đây sẽ là một cuộc chia li buồn nhất,nhưng không,hoá ra càng lớn lên,tôi mới nhận ra, càng lớn chúng ta phải đối mặt với những cuộc chia li còn đau lòng hơn như vậy.



Hôm tôi đi,em gái tôi cứ mải miết chạy theo mặc kệ sự ngăn cản từ mẹ.Nó cố hét to giọng như sợ tôi không nghe thấy.



—Chị Sam,Chị Sam,chị đi Hà Nội rồi nhớ về mua quà cho Xương nhé.



Tôi không quay lại nhìn nó.Cũng chẳng buồn khóc.Hai vai tôi trĩu xuống vì phải xách đống đồ.Giọng cái Xương càng ngày càng lớn dần,nó hét lên như lần cuối nó được hét vậy,vang vọng cả quốc lộ.Tai tôi như ù đi,chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại có thể yếu đuối như ngày hôm nay.



Tiếng xe cô cứ thế đi lẫn dần tạp âm làm giọng cái Xương nghe không còn rõ nữa.Lúc này tôi mới cất giọng lên hỏi ba Hải.



—Ba...



—Ba



Phải đợi tôi gọi đến lần thứ hai,ba tôi với quay lại để trả lời.



—Gì vậy Sam?



—Ba đợi con tí nhé.Con chạy lại chỗ Xương nói với nó một chút



Có vẻ ba khá là phân vân,ba cũng cau mày lại,cuối cùng ba vẫn không đồng ý.



—Đi nhanh lên,ra tới kia là xe sắp tới rồi.Chậm chuyến này thì phải đợi tới tận chiều mới có xe.



—Không đi chuyến này thì mình đi chuyến khác cũng được mà ba.



—Ba nói là không được.



Ba không nói gì thêm,mặc kệ cảm xúc của tôi.Tôi cố gắng nuối tiếc ngoái cổ lại phía xa.Đâu đó vẫn thấp thoáng bóng của Xương,tôi nói vọng lại.



—Xương ở nhà nghe lời mẹ,chị Sam lên thành phố học ít hôm về mua quà của Xương nhé.



Tôi cũng chẳng biết là nó còn nghe thấy rõ không.Nói xong tôi lại lầm lũi đi phía sau ba tới trạm xe khách gần đó.Nói là trạm nhưng thực ra chỉ là một cái bục bê tông nhỏ được xây ở ven đường đủ sức cho 9,10 người đứng.Tôi đứng lên đó với ba,ánh mắt dõi theo từng chiếc xe khách đang ra sức mời gọi.



—Thanh Hoá..Nghệ An...Lào Cai....Nào....



Từng lượt khách lên xe rời đi trong sự hỗn độn.Tôi mệt nhọc ngồi xổm xuống.Chưa bao giờ tôi thấy mình mệt mỏi đến như vậy.Chỉ chốc lát nữa thôi là tôi phải rời xa thị trấn mà mình đã từng gắn bó từ bé.Rời xa cả mẹ,cả em gái.Ba tôi cũng buồn,nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài cả.



Ba mẹ tôi cuối cùng cũng đã li hôn sau gần 20 năm chung sống,có lẽ đã đến lúc hai người không còn tìm thấy tiếng nói chung của bản thân nữa.Tôi không trách ba mẹ,cũng không trách tại sao lại chia cắt gia đình,chị em chúng tôi.Tôi suy nghĩ thoáng,tôn trọng quyết định của ba mẹ,nhưng nếu nói tôi không buồn thì là nói dối.



Sau khi li hôn,ba quyết định đưa tôi về Hà Nội sinh sống,một phần là muốn cho tôi có một môi trường học tập tốt,hai là ba muốn sống xa hẳn cái nơi mà ba đã từng có một gia đình hạnh phúc,còn. Mẹ,mẹ ở lại quê chăm sóc em gái.



—Giáp Bát,Hà Nội nào...



Cuối cùng cái chuyến xe mà ba con tôi đợi cũng đã đến.Tôi và ba lên xe,chọn cho mình hai chiếc ghế cuối cùng của chiếc xe khách.



Người đông,hơn nữa tôi vốn bị say xe lên chẳng mấy chốc đã bị cơn buồn nôn ập đến.Tối hôm qua mẹ còn mua thuốc say xe cho tôi uống vì sợ trường hợp như thế này xảy ra,ấy vậy mà thuốc say xe chẳng có tác dụng gì với tôi.



Tôi cố nhịn,dặn lòng cố nhắm mắt lại một lúc rồi ngủ là sẽ không sao đâu.Tôi mở ba lô,lấy ra cái khẩu trang ba lớp rồi đeo lên miệng một cách cẩn thận.Như nhận thấy sự khó chịu từ tôi,ba tôi mới quay sang hỏi.



—Sam,có khó chịu lắm không con?



Môi tôi lúc này đã mím chặt sau lớp khẩu trang,tôi không trả lời,hai con mắt to tròn như sắp khóc,tôi lắc đầu thay cho câu trả lời.



Ba tôi không nói gì thêm



Xe Đi được thêm một đoạn,tôi lại cảm thấy lồng ngữ càng khó chịu hơn.Ruột gan cứ như lộn tùng phèo hết lên..Tôi đưa tay bấu chặt vào tay ba.Ba tôi giật mình quay sang.Chỉ nhìn biểu hiện là ba tôi đã nhận ra ngay.



—Con buồn nôn lắm đúng không?



Tôi chỉ gật đầu lia lịa mà không buồn đáp.Ba tôi nhanh tay rút ra vài chiếc túi vi lông nhỏ được cài ở ghế xe.



Tôi bỏ khẩu trang,cứ thế hứng túi mà nôn trọn những thứ ở trong bụng,Bỗng nhiên tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.Ba đưa tôi nước,tôi chỉ kịp uống được một ngụm rồi vội vàng phải bịt khẩu trang lại vì sợ ngửi mùi xe.



Mặt tôi bơ phờ xanh xao hẳn,tôi nghiêng đầu dựa vào vai ba mà nhắm mắt lại.Chỉ mong lúc ấy thời gian nhanh hơn đi để tôi có thể tới nơi.



Cuối cùng tôi đã ngủ thật.Tôi chỉ nhận ra là xe đã đến nơi khi ba tôi lay người tôi dậy.



—Sam,đến nơi rồi,dậy đi con.



Tôi nhanh chân chạy một mạch xuống xe.Ba tôi chạy theo.Tôi cởi bỏ khẩu trang,cuối cùng cũng đã được thở thực sự.



Nhưng lúc này Hà nội lại đang mưa,mưa phùn rả rích.Ba tôi vội vàng chạy lại mua một cây ô,đủ to để hai ba con che cho đỡ ướt.



Nhà ba mua là ngôi nhà gần bến xe giáp bát,đi mất có khoảng 15 phút là đã đến nơi rồi.Nhà bé không phải to,có hai phòng,một phòng cho tôi và một phòng cho ba.



Ba đã chuẩn bị trước mọi thứ trước khi đến đây nên tôi hầu như không phải làm gì cả.Biết tôi mệt ba dặn tôi lên nghỉ ngơi trước,lúc nào hết mệt thì bảo ba,ba nấu cơm cho.Tôi chỉ gật đầu,sau đó mang vali vào phòng xếp lại mọi thứ.Từ hôm nay,đây là sẽ là nơi tôi bắt đầu một cuộc sống mới.Một cuộc sống chỉ có mình ba bên cạnh.



Tôi ngủ đến tận tối mới dậy,lúc ấy ba cũng đang nấu cơm.Bữa cơm đơn giản chỉ có một đĩa bát canh bí,một đĩa gà rang và hai quả trứng luộc.Tôi ngồi xuống,hai tay ôm trọn lấy bát cơm đang nghi ngút khói.



Ăn được một nửa,ba tôi mới nói



—Sam này



—Dạ
—Thôi để bữa nào tao đi vặt lông chúng nó cho mày



—Chẳng cần.Tao chịu,từ nay mày đi mà làm việc của mày.



—Haha,biết rồi.



—Mới sáng ra,bực cả mình.



—Tao thấy hay mà,Hải Sâm



—Con điên,mày cút ra kia,tránh xa tao ra tí.



—Đây,tao tránh tao tránh



—Còn cười được nữa.Tao nhét giẻ vào mồm mày bây giờ



—Ừm,tao không cười nữa.Không cười.



Tiết học 1 nhanh chóng kết thúc.Tôi Ra chơi cùng xuống căng tin với An.Vừa xuống đã thấy cái thằng vừa nãy trêu tôi nó bô bô với mấy thằng bạn lớp khác



—Tao vừa phát hiện trường mình có một đứa tên Hải Sâm



—Hải Sâm đồ quý đấy..Cần bảo tồn tưởng đâu à..



Tôi nghe xong mà khó chịu cực kì.Chỉ là một cái tên mà có cần đùa đến mức quá đáng như vậy không?Tôi nghiêng người cố gắng nghe thêm chút nữa.Đợi đến khi thằng bên lớp 11A1 ăn xong,tôi mới thủ sẵn ở trước cửa.



Tôi hạ tay một cái bốp vào giữa mặt của nó.Nó miệng chữ O,Mắt A nhìn tôi đau đớn.



—Này,Cậu mà còn nói cái từ Hải Sâm nữa thì đừng trách tôi



—Đằng ấy bị điên à.Tôi làm gì mà đánh tôi.



—Còn hỏi à.



—Chẳng phải hỏi.



—Cậu mà rêu rao chế nhiễu tên tôi nữa thì đừng có trách.Tôi tát cậu bay mõm đấy



Nó nhăn mặt.Giọng nói



—Ở đâu ra cái bà chằng này đây trời.Hải Sâm cứ bày đặt này nọ



—Cậu bị điếc gì?



—Ừm bị điếc không hiểu,bị mù luôn bẩm sinh,không thấy,tránh ra cho đi phát



—Đồ biến thái,tôi mà nghe cậu gọi tôi là Hải sâm nữa thì đừng có trách.



—Tôi nói Hôm qua nhà tôi ăn hải sâm,Nhà Tôi thích Hải Sâm,bố tôi thích Hải Sâm,mẹ tôi thích Hải Sâm..Liên quan à.



—Cậu



Tôi như bị cứng họng.Cuối cũng đành chịu nhường đường cho nó đi trước.Tôi thề chỉ muốn xông vào tát cho nó bay mất cái mõm đang chẩu lên ấy thôi.Con trai con đứa gì mà,làm ghê chết ra đâu.



An nó cười nghiêng ngả.Tôi quay sang đẩy vai nó



—Này,biết thằng đó tên gì không?



—À,thằng trêu mày à



—Ừm,nó chứ ai



—Nguyên.



—Tên Nguyên á



—Ừm,tên Nguyên.



—Cái gì Nguyên..Tên đệm á



—Duy Nguyên



—Tên đọc mỏi cả mồm



—Thằng đấy lắm mồm tí thôi nhưng mà học giỏi phết đấy



—Thằng dở không quan tâm



—Khối gái theo



—Gái mù hết rồi



—tao cũng nghĩ giống mày,Sam ạ