Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
Chương 29 :
Ngày đăng: 10:36 18/04/20
Cả tôi và Bảo,thực ra cả hai đứa có vô vàn tâm sự trong lòng,hơn nữa hoàn cảnh hai đứa cũng khá là giống nhau.
Tôi biết không phải chuyện gì cũng có thể tâm sự với người ta,không biết nói ra rồi thì lòng có dễ chịu hơn không,hay càng nói càng thêm nhiều khúc mắc,thà cứ để vậy trong lòng có khi còn tốt hơn, ổn hơn gấp trăm vạn lần
Thời gian hiện tại là điều chúng ta biết trước,Nhưng thời gian trong tương lai thì lại là một điều xa vời.Chẳng biết tôi của hiện tại còn có thể giống tôi ở tương lai hay không?Bảo cũng vậy.Thời gian càng trôi,con người rồi ai cũng phải thay đổi.Có thể sau này nếu may mắn Bảo có thể là một nửa quan trọng của tôi,cũng có thể vào một ngày gần nhất,tôi và cậu ấy sẽ chẳng còn gì cả,ngay cả tình bạn cũng không.
Bây giờ tôi cũng chẳng biết Bảo liệu có thích tôi hay không?Tình cảm của cậu ấy vẫn còn là dấu hỏi lớn trong lòng của tôi.
Và tôi có nên tiếp tục một người không thích mình hay không đây?Câu hỏi khó như vậy,tôi e rằng mình sẽ chẳng thể trả lời được.
Đối với tôi,Những tình cảm thuần khiết, trong sáng của tuổi học trò luôn rất đẹp.Theo đuổi một ai đó không yêu quý mình thì cơ hội để trở thành một cái gì đó quan trọng của nhau là điều không dễ dàng.
Thực ra tôi chưa ngủ,tôi chỉ vờ nhắm mắt lại mà thôi.Vừa cãi nhau với ba,nay lại được Bảo quan tâm,trong lòng tôi đang rối lắm.Tôi có nên dừng lại hay tiếp tục đây.Đúng thật tình cảm là thứ vô cùng cố chấp.
Tình cảm không gắn liền với lý trí rằng bảo quên là quên, bảo dừng yêu, dừng quan tâm một ai đó mà nó làm được ngay. Có lẽ đừng bắt ép mình phải quên đi cậu ấy mà thành ra lại để ý và nhớ nhung cậu ấy nhiều hơn.
Thôi thì cứ Tuỳ Duyên vậy....
Nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc đời tôi.Tự nhiên sao lòng buồn quá.Mắt thì nhắm trong khi nước mắt rơi.Khóc không phải vì yếu đuối,mà là quá bất lực
Người ta vui cũng khóc,buồn cũng khóc,bình thường cũng khóc.Dẫu biết rằng thời gian sẽ xoá nhoà đi mọi nỗi đau,nhưng tuyệt nhiên,giọt nước mắt vẫn theo ta đến tận cuối cuộc đời.
Trong bóng tối chập chờn,giọt nước mắt của tôi ánh lên.Thế Bảo nhìn thấy,vẫn lẳng lặng ngồi đấy quan sát mà không chạy lại.
Cả hai đứa cứ thế mà im lặng đợi thời gian trôi qua.
Hoà quyện cùng giọt nước mắt ấy,tôi cũng dần quên đi rồi chìm sâu vào giấc ngủ
————
6 giờ sáng.Vài tiếng động ầm ĩ ngoài cổng làm cho tôi thức giấc.Tôi vội vàng choàng dậy,nhìn xung quanh không thấy Bảo đâu thì liền vội chạy ra ngoài.
Sáng sớm vừa chợp mắt đã thấy một đám côn đồ với dáng vẻ đáng sợ vây quanh cổng nhà Bảo.
Thế Bảo mặt xanh xao có chút hoảng loạn nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng khinh ngạc.Tôi vội chạy lại hỏi Bảo.
—Có chuyện gì vậy.
Bảo nhanh chóng đáp lời.
—Vào nhà đóng cửa lại nhanh.
—Nguyên à,cậu đến nhà Bảo ngay đi
—Lại Bảo...Bảo..chuyện gì nữa đây?
—Cậu mà không đến nhanh thì bọn họ đánh Bảo chết mất.
—Bọn họ là ai?cái gì mà chết chóc.
Tôi đến phát điên mới cái tên điên này mất.lúc cần thì chẳng thấy động não,lúc không cần thì lại
Tôi hét lên trong máy điện thoại
—Bảo bị bọn côn đồ mà mẹ cậu ấy vay nợ đến nhà.Cậu mà không đến nhanh Thì Bảo chết mất.Hiểu không?
—Cậu đang nói thật hay nói đùa tôi thế.
—Nhanh lên,không còn thời gian đâu.
—Trời ơi,sao không nói ngay từ đầu.
—Thì cậu cứ chặn lời của tôi làm sao mà tôi nói được.
—Được,được,tôi sẽ đến...Mà họ đánh lâu chưa
—5 phút rồi.Mặt Bảo chảy nhiều máu lắm,nhanh lên
—Cậu nghĩ cách giữ an toàn cho cậu trước đi.Mà gọi cảnh sát chưa?
—Cậu là người tôi gọi đầu tiên.
—Sam này,,Tuyệt đối không được gọi.
—Lí do?
—Tôi sẽ giải thích sau.
Tôi vội cúp máy,trời ơi người ta đánh thế kia thì Bảo làm sao mà chịu được.Hơn nữa nếu bây giờ gọi cảnh sát thì lại rách việc lắm,chuyện nhà Bảo mà.
Lúc này tôi mới nảy ra một sáng kiến,không biết có hiệu quả hay không nhưng trước mắt giúp Bảo cái đã...