Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


Tôi mở cửa rồi nhanh chóng ngồi uỵch xuống giường,bật một bài hát nhẹ nhàng mang tên ""Why does it rain" mà tôi hay nghe.



Sau đó nhanh chóng chùm chăn,lấy trong cặp cuốn truyện rồi bắt đầu đọc.Mắt tôi nhíu xuống khi đọc những trang đầu tiên,có lẽ do thói quen hay ngủ nhiều của tôi nó bị ảnh hưởng.Mới đầu định không đọc nữa dừng lại mà đi ngủ,nhưng càng đọc tôi càng thấy cuốn.Toàn thân như bị cuốn vào trong câu chuyện của thầy Chương Ngọc và Liễu Địch..Và rồi cứ thế,từng trang truyện tiếp theo được gợi mở..Một giọt nước mắt,hai giọt nước mắt rồi mau chóng ướt đẫm cả khuôn mặt sau khi đọc xong trang cuối.



Cảm xúc lúc này thực sự vô cùng khó tả.Trước đây tôi là một cô gái cực kì hiếm khi khóc,ấy vậy mà bây giờ lại bị một câu chuyện làm cảm động đến đau cả trái tim thế này.



Tôi nằm vật ra giường,nhìn đồng hồ trên tay,đã 5 tiếng trôi qua rồi ư.Tôi mệt mỏi nhìn lên trần nhà,trong lòng vẫn có chút tiếc nuối về câu chuyện tình yêu dở dang trong sáng mà thuần khiết ấy.



Thậm chí câu nói trong truyện làm tôi ám ảnh nhất:



"Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này,chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi.Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em".



Câu nói cứ hiện lên trong đầu tôi với một dư âm day dứt đến khó quên,bản thân bị thế nào vậy.Cộng thêm cái bản nhạc tiếng anh kia nữa,trời ơi,đúng là combo mang tính sát thương cao, giết người không cần dùng dao là có thật.



Tôi ngồi dậy,tay chỉnh lại vài ngọn tóc,nhanh chân chạy ra ngoài cửa sổ để nhìn phố xá.Trời lại mưa rồi,cũng chẳng biết sao nữa nhưng tôi cực kì ghét mưa,ghét thực sự.



Tầm này vẫn sớm nên chưa nấu cơm vội,hơn nữa hôm nay ba nói sẽ đi làm về muộn.Tôi lại dở cái thói lười biếng,ngồi vào bàn học mở máy tính ra onface cho giết thời gian.



Tin nhắn trong messerger của cái Châu,bạn thân của tôi ở dưới quê,nó méc



—Này Sam



Thấy nó cũng hoạt động,tôi nhắn lại liền



—Ơi,tao nghe



—Này bồ ơi,thằng Bình nó mới được mua xe đạp điện á



—Sướng ghê ta



— xe đời mới,trời ơi,nó phóng vù vù trên đường.



—Thế có chở mày đi học cùng không?



—Đi cùng cái con khỉ,mày thì may ra nó còn chở,chứ tao thì nó tha không đánh cho là may



—Thôi đi bà,nói năng thế oan cho thằng Bình



—Tao chẳng nói sự thật.



—Mà dạo này chỗ thị trấn mình thế nào?có thay đổi nhiều không?



—Ừm thì vẫn thế,không có gì thay đổi lắm,chỉ là xe cộ nhiều hơn thôi.



—Ở trên đây còn nhiều gấp bội ấy



—Mà bà dạo này học hành thế nào rồi.



—Vẫn như hồi xưa,dốt toán giỏi văn.



—Chứng nào tật ấy mà.
Cậu ta gọi to làm tôi giật bắn cả mình,tôi vung tay đánh mạnh vào vai cậu ta một cái



—Gọi gì mà to thế.Muốn rớt tim ra ngoài à



—Sam cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tôi



Câu nói của Nguyên làm tôi có chút ngại ngùng



—Hôm nay cậu ăn phải bả chó à



—Nghiêm túc đấy,cứ nhìn đi xem nào



—Ừm,thì nhìn,khổ.



—Cậu phải hứa với tôi một điều.



—Hứa cái gì.



—Cậu phải làm được tôi mới nói



—Cậu không nói thì tôi làm sao biết tôi có làm được hay không?Dở hơi thật đấy



—Tiểu Hải Sâm,cậu không được thích bạn thân của tôi đâu đấy.Tuyệt đối Không thể được,nghe không?



Nghe xong câu nói đó,tôi ngẩn tò te,dơ nắm đấm bụp nhẹ vào trán cậu ta.Càng ngày càng thấy tên này ăn nói hàm hồ khinh khủng



—Cậu bị thần kinh à.Cậu làm như tôi hám trai lắm không bằng.Hơn nữa còn chẳng biết mặt mũi cậu ta thế nào.Thích làm sao được,suy nghĩ linh tinh,ăn nói hàm hồ.



—Tôi cứ dặn cậu trước



—Tôi đi đây



—Thế cậu không hứa à



—Câu hỏi xàm,vớ vẩn không trả lời



Tôi đứng dậy quay mặt bước đi,để lại Nguyên ngơ ngác đứng như đứa trẻ con bị bỏ rơi



Miệng vẫn liên tục gọi



—Tiểu Hải Sâm,cậu nhớ đấy.Cậu không được thích bạn tôi đâu



Tôi nói vọng lại



—Nhìn cậu là tôi đã đủ biết bạn cậu như thế nào rồi.Yên tâm,tôi sẽ không bao giờ thích bạn cậu đâu.Một mình cậu là tôi đã đủ mệt rồi,giờ thêm bạn cậu nữa chắc tôi chết non mất



—Sam,cậu hứa rồi đó.Không được nuốt lời đâu nhé



—Rồi,hứa.Cậu nhạt nhẽo hơn mức cho phép rồi đấy!