Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


Thực ra Bảo không nói thì thôi,chứ nói câu nào là chết câu đấy chứ chẳng đùa.Bình thường thấy lầm lì dễ ghét,nhưng hôm nay khi chúng tôi nói chuyện với nhau,tôi mới phát hiện ra được 1 sự thật,Thế Bảo thực sự rất thích nói.Hơn nữa lại thích nói nhiều là đằng khác.Xem ra đã tìm ra được một chút tính cách thú vị của cậu bạn này.



Khóc được một trận cũng coi như hả hê tâm trạng đôi chút.Thế Bảo đợi tôi nín,lấy trong túi quần vài khăn giấy ướt nhỏ.Sau đó Nhanh tay đưa cho tôi



—lau mặt đi



—Cái gì đây?



—Giấy ướt



—Hả,giấy ướt?



—Ý tôi là khăn ướt.



—lẤy đâu ra đây



—Của mẹ tôi đấy



—Thật hả?



—Đùa thôi,trong người lúc nào cũng mang cả



—Đúng là,điên.Người ta khóc đi đưa cho khăn ướt



—Thì để lau mặt còn gì nữa



Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vẫn nhận lấy khăn.



Tôi lau mặt qua,cũng cảm thấy dễ chịu.Tay Thế Bảo bây giờ mới yên tâm mà hạ xuống.



—Muộn rồi,tôi về trước đây



—Để tôi đưa cậu về phòng



—Tôi có chân ra tới đây,tự có chân về được.Khỏi cần.



—Bày đặt.Cậu đi xe lăn ra đây chứ đi bằng chân nào



—Ừm,thì đại khái là tôi tự lực cánh sinh được.



—Trông có vẻ ổn.



—Cậu về chăm mẹ đi.



—Ừm.



—Cảm ơn cậu nhé Bảo



—Cảm ơn cái gì?



—Hôm nay đã nghe tâm sự của tôi.



—Nhảm nhí.




—Vậy à,cô không biết.Cho cô xin lỗi nhé.



Nhìn nét mặt cô Tú tôi cũng cảm thấy vô cùng áy náy.Tình huống khó xử như vậy biết xử lí thế nào đây.



—Vậy cặp lồng cháo ấy,cô mang về nhà ăn nhé.Mấy bữa nữa cháu ăn được thì cô lại nấu cho cháu nha,được không ạ?



Cô Tú nghe xong,mặt mừng ra hẳn



—Được,được,khi nào Sam ăn cứ bảo cô nhé.



—Vâng cháu cảm ơn



—Cháu còn đau không?



—Đỡ rồi cô ạ



—Ừm vậy là tốt rồi



—Mà hôm nay mẹ cháu từ quê lên,cô không phải ở đây chăm cháu đâu ạ.Phiền cô cháu hơi ngại



—Mẹ cháu lên sao



—Vâng chắc giờ cũng sắp đến nơi rồi



Vừa nói dứt câu thì cánh cửa bật mở thêm lần nữa,lần này không ai khác chính là mẹ tôi và cái Xương.Hai người bước vào,nhìn Cô Tú bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.Mẹ tôi nhăn mặt,hình như mẹ biết cô Tú thì phải.Cơ mặt mẹ không được thoải mái cho lắm.



Cô Tú biểu hiện cũng không khá là mấy,vội vàng cầm cặp lồng cháo đứng lên.



Chưa để tôi lên tiếng,mẹ tôi đã nói với Cô Tú



—Sao cô lại ở đây?



—Chào chị,em...



—Ve vãn,dụ dỗ chồng tôi chưa đủ giờ lại còn muốn thêm cả con gái tôi nữa à?



Thái độ này,câu nói này chưa bao giờ tôi thấy mẹ lại cay nghiến như vậy.



Tôi khẽ nhăn mặt,nhướn người vội giải thích với mẹ



—Đây là cô Tú,hàng xóm gần nhà con và ba.Mẹ nói gì vậy ạ.Hôm nay ba bận đi công tác đột xuất nên ba đã nhờ cô đến chăm con



Mẹ tôi trợn tròn mắt phẫn nộ nhìn sang tôi



—Con nói cái gì?ba con đi công tác,ông ta dám bỏ con lại một mình trong bệnh viện mà đi công tác ư?



—Mẹ,mẹ toàn nghĩ xấu cho vậy nhỉ?



—Là mẹ nghĩ xấu,hay là do con cố tình bênh ba



—Mẹ,con không có ý đó.