Mộng Cảnh

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:02 19/04/20


“Tin tức mới nhất cho biết ông trùm tài chính người Nhật Bản tham gia cuộc tuyển cử nghị viên – Trung Xuyên Hùng Nhị được phát hiện chết ly kỳ trên giường mình sáng nay, trên người không có vết thương, theo giám định pháp y cho biết không tra ra nguyên nhân tử vong rốt cuộc là tự sát hay bị giết, trước mắt cảnh sát đang toàn lực điều tra nhằm…”



Suốt một ngày, khắp các kênh truyền hình lớn nhỏ của Nhật Bản liên tục đưa tin về vụ án mạng kỳ lạ kia, Huyễn Dạ Thần Hành ngủ thằng đến chạng vạng đang nằm dựa lưng trên ghế sopha, mỉm cười nhìn chằm chằm những thông tin cùng ảnh chụp người chết kia trên báo, một tay chống đầu, một tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lay động khiến những viên đá bên trong va vào thành cốc bằng thủy tinh, vang lên những tiếng kêu thanh thúy.



Nếu muốn tìm một người để hình dung cụ thể cho khí chất hư vô, Huyễn Dạ Thần Hành không thể nghi ngờ chính là người đại diện tiêu biểu nhất. Ngoại hình thanh dật nhã nhặn, ngũ quan tuấn lãng cân xứng, vẻ ngoài bắt mắt mà từ anh tuấn tầm thường không thể biểu đạt được một phần vạn, trang phục cổ điển áo sơ mi trắng cùng quần dài đen càng làm nổi bật sự mê người của anh, tóc đen ngắn gọn gàng, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười ôn hòa, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn làm quen với anh.



Phải nói là rất quyến rũ!



Anh có một loại hấp dẫn đặc thù mà người bình thường khó có được, lời nói lễ độ mang chút xa cách cùng ánh mắt cao thâm khó lường, rõ ràng ôn hòa hữu lễ nhưng lại khó nắm bắt, giống như một câu đố bí ẩn, mê hoặc tất cả những ai từng gặp qua.



Khó giải mà nguy hiểm!



Đó là chú thích kèm theo của những thành viên khác trong câu lạc bộ linh lực đối với anh.



Câu lạc bộ linh lực là nơi bán hi vọng, anh có danh hiệu “Truy Mộng” cùng với “Thần Toán” Tước Lợi Nhi, “Tia Chớp” Lôi Xiết và “Hắc Báo” Cừu Liệt, bốn người đầu là hội viên, người nào cũng có siêu năng lực mạnh mẽ, câu lạc bộ nằm ở nơi giao nhau giữa hiện thực và hư ảo, chuyên bán hy vọng cho mọi người, chỉ cần ra giá cao, cho dù muốn mua bất kì hy vọng nào cũng có thể được thực hiện, mà từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng làm vị khách nào thất vọng.



Sở trường của Huyễn Dạ Thần Hành giống như danh hiệu “Truy Mộng” của anh, có thể xâm nhập giấc mơ của bất kì người nào, dùng tâm trí và tư duy con người tạo thành không gian ảo tưởng, đối với anh mà nói, nơi này so với thế giới ngoài kia còn chân thật hơn rất nhiều, anh có thể qua lại tự nhiên trong mơ của bất cứ ai, giống như sứ giả của giấc mơ, xuyên qua những cơn ác mộng, những giấc mơ đẹp diệu kì, thay họ kết thúc sinh mệnh hoặc kéo dài cuộc sống trong mộng…



Mà giết người trong mộng, chẳng qua chỉ là một kỹ xảo nho nhỏ trong linh lực của anh mà thôi.



Trung Xuyên Hùng Nhị chết chính là kiệt tác của anh.



Chẳng qua là, người đưa tiền mua hy vọng Đại Dã Chính Cát cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, muốn hại chết Trung Xuyên Hùng Nhị là “dục vọng” của hắn chứ không phải “hy vọng”, loại người có dã tâm lại quyền cao chức trọng này, anh nên lấy vĩ khoản của hắn như thế nào đây?



Đến câu lạc bộ linh lực mua hi vọng, ngoại trừ khoản phí dụng lúc đầu phải bỏ ra, sau khi việc hoàn thành còn phải để hội viên lấy một thứ gì đó gọi là vĩ khoản, đó là quyền lợi của người đã thực hiện hy vọng, cũng là một phần trong cuộc giao dịch này, có điều, người bình thường đã trả xong phí dụng, không cần phải lo trả không nổi để vĩ khoản, bởi vì vĩ khoản của câu lạc bộ linh lực hơn phân nửa không nhắc tới tiền tài.



Hay là dùng tình nhân của Đại Dã Chính Cát làm vĩ khoản đi!



Một hớp uống hết rượu trong ly, Huyễn Dạ Thần Hành chậm rãi đứng lên, cười cười cầm lấy bức ảnh chụp Đại Dã Chính Cát cùng một người phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp trên bàn, nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc của cô gái kia.



Đại Dã Chính Cát nhất định sẽ không keo kiệt cho anh một người phụ nữ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, anh đòi lấy người đàn bà này là vì muốn tìm ra chứng cớ hắn hối lộ, tham ô từ tay cô ta, đây mới là mục đích chân chính của Huyễn Dạ Thần Hành.



Anh muốn hai gã chính khách này lưỡng bại câu thương, cho Đại Dã Chính Cát biết, cái giá phải trả khi đến câu lạc bộ linh lực mua hy vọng so với hắn tưởng tượng cao hơn rất nhiều.



Anh đã chờ không được muốn nhìn vẻ mặt của Đại Dã Chính Cát khi bị bắt là như thế nào.



Huyễn Dạ Thần Hành đặt ly lên bức ảnh kia, nở nụ cười giả tạo, đúng lúc chuẩn bị đi tìm Đại Dã Chính Cát thì di động trên người bỗng nhiên vang lên.



Quản lý gọi anh về câu lạc bộ linh lực, anh nhún vai, không ngại để cho Đại Dã Chính Cát vui vẻ thêm một ngày, vì thế liền khoác áo lên đi ra khỏi phòng.



Rời khỏi khách sạn, anh dùng linh lực tập hợp từ trường xung quanh bóp méo không gian, đi vào cửa sáng thông tới câu lạc bộ linh lực, cuối con đường, một căn biệt thự kiểu châu Âu lộng lẫy đứng sừng sững với cánh cửa luôn mở rộng chờ khách đến.



Huyễn Dạ Thần Hành mới bước vào đại sảnh, Tước Lợi Nhi đã chạy tới nắm lấy tay anh, cười hỏi: “Huyễn Dạ, nhiệm vụ kết thúc, vĩ khoản đã lấy chưa?”



“Chưa lấy.” Anh sờ lên mái tóc mượt như lụa của cô, mỉm cười.



Cừu Liệt đứng sau lưng cô lập tức bắn ra ánh mắt sắc bén cảnh cáo, ý là muốn anh nhanh bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của cậu ta.



Anh nhướn mày, cười thầm trong bụng. Gã động vật họ mèo này quả nhiên chỉ thích ăn dấm chua với anh, hơn nữa còn đầy địch ý, đối với sự đụng chạm giữa anh và Tước Lợi Nhi đều không thể chịu được.



“Còn chưa lấy? Chuyện này không giống với tác phong của anh nha, anh luôn tốc chiến tốc thắng mà, không phải sao?” Tước Lợi Nhi mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tinh nghịch.



“Đúng vậy, nhưng quản lý đúng lúc lại gọi anh trở về, cho nên anh liền về đây trước.” Anh thoải mái ôm lấy vai Tước Lợi Nhi, ánh mắt khiêu khích nhìn Cừu Liệt.



“Hừ, anh sẽ không phải muốn lấy sạch tài sản của cái gã tên Đại Dã kia chứ!” Cừu Liệt lạnh lùng châm chọc, đi đến trước mặt anh, vươn tay ôm Tước Lợi Nhi trở về.



Tên không biết xấu hổ này, lúc nào cũng động tay động chân với Tước Lợi Nhi, quá đáng! Cừu Liệt âm thầm mắng trong lòng.



“Tôi không tàn nhẫn như vậy đâu, tôi chỉ muốn lấy một thứ quan trọng nhất của hắn mà thôi.” Huyễn Dạ Thần Hành bật cười, ý vị thâm trầm nhìn dáng vẻ Cừu Liệt che chở Tước Lợi Nhi có chút buồn cười không nhịn được.



Thật ra tính cách yêu hận rõ ràng, thẳng thắn cương trực của Cừu Liệt rất đáng yêu.



“Thứ quan trọng nhất? Tôi xem tám phần là phụ nữ.” Miệng Cừu Liệt lại không chịu yên.



“Oh? Cậu nói trúng tâm sự của tôi, sao, đã từng chạy vào trong mơ đọc tâm sự của tôi à?” Huyễn Dạ Thần Hành khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười thách thức.



“Yên tâm đi, tôi không có sở thích rình mò giấc mơ của người khác đâu…” Cừu Liệt khoát tay, khinh miệt liếc nhìn anh ta.



Sắc mặt Huyễn Dạ Thần Hành trầm xuống, thằng nhóc Cừu Liệt này thật có bản lĩnh, nói hai ba câu đã làm anh nổi nóng rồi.



“Vậy xin hỏi sở thích của cậu là gì? Dùng cái miệng đầy răng cắn loạn người ta?” Anh trào phúng cười lạnh.



Trước khi Cừu Liệt vào câu lạc bộ linh lực từng vì biến thành báo không kiềm được thú tính mà đả thương Tước Lợi Nhi, đến bây giờ cậu ta vẫn còn vì thế mà canh cánh trong lòng.



“Anh……” Cừu Liệt quả nhiên nghe vậy biến sắc, một câu đã bịt miệng anh.



“Được rồi, hai người làm gì thế, mỗi lần gặp mặt không cãi nhau sẽ chết à?” Tước Lợi Nhi vội vàng làm dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, đẩy Cừu Liệt ra.




Thì ra……



Mĩ Trí Tử cuối cùng đã hiểu, tất cả đều là quỷ kế do anh ta bày ra! Anh ta tiếp cận cô đơn giản chỉ vì muốn phơi bày chuyện xấu của Đại Dã Chính Cát mà thôi.



Giờ nhớ lại sự dịu dàng, hiền hòa, quan tâm chăm sóc của anh, cô liền buồn nôn đến mặt xám ngắt. Người luôn tự xưng là khắc tinh của đàn ông giàu có như cô, cuối cùng lại thua trong tay đàn ông chuyện này bảo sao cô không tức đến đấm ngực dậm chân?



Nhưng, khi cô quay đầu lại nhìn thấy anh mỉm cười “tiễn đưa” mình, bất ngờ bị ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của anh khiến toàn thân cứng đờ.



Nỗi sợ hãi không tên dần dần lấn át cả sự tức giận, người đàn ông Huyễn Dạ này rõ ràng thân thiết nhã nhặn, nhưng đằng sau nụ cười kia ẩn giấu dao, lúc nào cũng có thể khiến người ta hồ đồ chết trong đó lúc nào không biết…



Thật là một người đáng sợ!



Cô ta trừng mắt, lảo đảo đi theo cảnh sát ra khỏi tiệc rượu mà toàn thân vẫn run rẩy không ngừng.



Xem xong trò hay rồi, bước chân Huyễn Dạ Thần Hành không tự chủ đi đến mục tiêu mới của mình. Chuyện của Đại Dã Chính Cát đã xong, nhưng người phụ nữ đã xâm nhập vào trong giấc mơ thấy anh giết chết Trung Xuyên Hùng Nhị này không thể để chạy mất.



Cô ta có vẻ như rất thích màn nhạc đệm này, cô không giống những kẻ khác ngây ngốc nhìn Đại Dã Chính Cát bị bắt, Huyễn Dạ Thần Hành phát hiện vẻ mặt cô ta tràn đầy vẻ khinh miệt và xem thường, thậm chí còn thoáng mang theo ý ‘việc không liên quan đến mình’, một mình ngồi bên quầy bar nếm rượu.



“Thú vị không?” Huyễn Dạ Thần Hành đi đến bên cạnh cô.



“Rất thú vị! Xem một người cao cao tại thượng tự cho là rất giỏi trong nháy mắt rơi xuống mặt mũi bầm dập, đây thật sự là chuyện vui nhất đêm nay!” Cô dùng một tư thái hết sức dụ hoặc dựa vào quầy bar, bộ lễ phục đen lộ lưng bó sát người bày ra từng đường cong mĩ lệ từ lưng đến mông, mái tóc đen dài sáng bóng gợi cảm buông xuống bên vai trái, làm nổi bật nụ cười ngây thơ quyến rũ, mỗi một biểu cảm đều như vô tình cố ý quyến rũ tâm tư đàn ông.



“Cô không phải là bạn của Đại Dã sao?” Anh châm một điếu thuốc, tiêu sái nghiên người ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh.



“Bạn? Nơi này có người nào thật sự là bạn ông ta? Còn không phải đều là những kẻ ăn chơi, ở đâu có lợi lộc liền dựa vào, vì bản thân mà thôi. Tôi mới lười làm bạn ông ta, chỉ là một lão quỷ háo sắc vừa già vừa mập, chết là đáng!” Cô cười lạnh nói xong, cũng lấy từ ví da một điếu thuốc, đặt lên đôi môi đỏ hồng của mình, chờ Huyễn Dạ giúp mình châm lửa.



Cô giống như đúc với người mà anh đã từng thấy trong mộng, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau. Cô gái trong mộng thanh thuần như tinh linh, còn người trước mặt chính là một cô gái thanh lâu bất cần đời.



Hơn nữa cô ta hoàn toàn không hề quen biết anh, nếu cô ta là người trong mộng thì chắc chắn khi gặp lại anh không thể không có chút phản ứng.



Huyễn Dạ Thần Hành trầm ngâm giúp cô ta châm thuốc, chỉ thấy cô nhướn đôi mi dày đậm, đôi mắt to đen nhánh tràn ngập ý dò xét.



“Còn anh thì sao? Cũng là một người bạn của Đại Dã Chính Cát sao?” Cô hỏi lại.



“Không phải.” Anh mỉm cười.



“Tôi đã bảo là không giống mà, Đại Dã làm sao có thể quen biết một người bạn đẹp trai như anh được? Vừa nhìn đã biết anh cùng ông ta căn bản là hai kẻ khác biệt.” Cô không hề che giấu sự ái mộ với ngoại hình bắt mắt của anh, tuy không phải quá mức anh tuấn nhưng lại đặc biệt dễ dàng khiến phụ nữ mê muội, trong vẻ hiền hòa mang theo khí chất thần bí khó nắm bắt, ở trong đám đàn ông cực kỳ nổi bật.



“Đây có thể xem như lời khen không?” Anh nhướn mày.



“Anh nói xem?” Cô cũng học theo cách nói của anh, trả lời anh.



Hai người đồng thời cười ra tiếng, khoảng cách lập tức kéo gần không ít.



“Tôi tên là Thư Nhàn, mọi người đều kêu là Susan, còn anh?” Cô chủ động tự giới thiệu.



“Huyễn Dạ, Huyễn Dạ Thần Hành.”



“Một cái tên thật đặc biệt, trước giờ tôi đều cảm thấy người Nhật Bản có tên thật cổ quái, nhưng anh lại không giống.” Cô lơ đãng tiến tới gần anh, trên mặt đều biểu hiện rõ hảo cảm đối với anh.



“Cám ơn, tôi cảm thấy tiếng Nhật của cô khá tốt đấy.”Anh cũng không tránh, hưởng thụ mùi thơm cô tự dâng lên.



“Sao anh biết tôi không phải người Nhật Bản?” Cô xoay người, lưng dựa vào quầy bar, cùng anh mặt đối mặt, một tay vuốt ve cổ áo anh.



“Nghe nói, cô đến từ Đài Loan, là kế nữ của Hắc Vũ Sâm.” Dám can đảm khiêu khích một người đàn ông mới quen chưa đến mười phút, hứng thú của anh đối với cô gái này càng lúc càng nhiều.



“Chậc! Bí mật dường như không bao giờ giấu được, phải không?” Cô nhún nhún vai, ngửa đầu uống rượu.



“Danh tiếng của Hắc Vũ Sâm quá lớn, thân phận cô đương nhiên sẽ bị bàn tán, nhưng mà, đây cũng không phải chuyện xấu, tốt xấu gì cô cũng lập tức được tiến vào giới thượng lưu, không phải sao?”



“Nhưng tôi không muốn liên quan nhiều với cha dượng mình, người gả cho ông ta là mẹ tôi, không phải tôi.” Cô hừ lạnh, lời nói đầy vẻ xem thường Hắc Vũ Sâm.



“Cô không thích ông ta?”



“Đương nhiên! Ông ta vừa già vừa buồn tẻ, chỉ có mẹ tôi mới ngoan ngoãn phục tùng ông ta, tôi không đá ông ta đã là rất may rồi!” Cô nhíu mi, nâng cốc uống sạch rượu. Sau đó lập tức đứng thẳng dậy, dựa vào ngực anh, ngón tay vẽ vẽ lên y phục anh, khẽ gợi ý: “Đừng nói về lão già đó nữa, sao nào, đêm nay anh có muốn đi cùng em hay không?”



Huyễn Dạ Thần Hành lần đầu tiên gặp cô gái chủ động như thế, liền lập tức ôm chặt lấy thân hình mềm mại vào lòng, cúi đầu thủ thỉ bên tai: “Anh có thể cự tuyệt được sao?”



Cô ngẩng mặt lên, yêu kiều liếc anh một cái, cười nói: “Anh thật đáng yêu, Huyễn Dạ, đêm nay anh phải đi cùng em cả đêm.”



“Không thành vấn đề.” Anh đang muốn tìm cơ hội tiếp cận cô gái này để làm rõ ràng xem, cô cùng với người con gái trong mộng kia có quan hệ như thế nào.



Hai người cứ như vậy ôm nhau đi khỏi đại sảnh đã sớm vắng người, đưa Thư Nhàn lên xe, chạy ra con đường tràn ngập ánh đèn phía trước.



Đêm Tokyo tựa như ly rượu nồng đậm, những đôi nam nữ si tình tựa hồ đều chìm đắm trong ma lực của đêm tối, dùng đôi cánh giấc mơ bay về ánh sáng của các vì sao….