Mộng Cảnh

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:02 19/04/20


Thư Tĩnh có một đoạn thời gian đều không có tinh thần vẽ vời, ở tiệm tranh cả ngày nhìn bức tường ngẩn người, mặc kệ ngồi đứng đều không che được vẻ u sầu, cô không biết mình có phải bị bệnh hay không, ngực rõ ràng nặng trịch, rồi lại trống rỗng, tim dường như không còn, nhưng rớt ở nơi nào cô lại không muốn nghĩ đến, cũng không dám nghĩ, bởi vì chỉ cần cô theo phương hướng tim mất tích truy tìm, tất sẽ nghĩ đến khuôn mặt mê người của Huyễn Dạ Thần Hành.



Đây không phải tình yêu!



Cô nói với mình lần nữa.



Nhưng mà, không phải tình yêu thì là cái gì đây?



Cái dạng tình cảm gì sẽ làm một cô gái hai mắt mông lung, trong sầu oán có e lệ và ngọt ngào, trong đầu đều là hình ảnh một người đàn ông?



Nhưng Thư Tĩnh sở dĩ không dám thừa nhận cô rơi vào lưới tình nguyên nhân là, đây căn bản là cô đơn phương yêu mến!



Huyễn Dạ Thần Hành đối với cô chưa từng hẹn hò, lại chưa nói yêu thương, hai người bất quá bởi vì một lần không cẩn thận gặp nhau mà ngẫu nhiên xảy ra kích tình, sau đó chuyện đã được giải quyết, cô có mặt mũi nào mà yêu người ta……



Quả nhiên cô cùng Thư Nhàn dù sao cũng là chị em, trong cá tính hai người đều có gen phóng túng.



Qua hôm nay, còn hai ngày, Huyễn Dạ Thần Hành có thể sẽ rời khỏi Nhật Bản, cô có nên đi tìm anh hay không?



Nhưng mà, cô đối với chuyện Thư Nhàn vẫn chưa có quyết định, cứ như vậy tùy tiện đi tìm anh, anh có thể hay không nghĩ cô chủ động yêu thương nhung nhớ?



Cả một ngày cô đều ở đây do dự, kỳ thật cô cũng chỉ là muốn gặp lại anh một lần mà thôi, mời anh ăn một bữa cơm, xem như cám ơn anh ngày hôm qua giúp đỡ, mượn cớ như vậy hẳn là vô cùng hợp lý nhỉ?



Nghĩ nghĩ, lại qua nửa giờ, nhân viên tiệm tranh đã bắt đầu thu thập chuẩn bị đóng cửa, cô hít một hơi, lấy túi xách, vẫn quyết định đến khách sạn Huyễn Dạ Thần Hành ngủ lại tìm anh.



Đi vào khách sạn, nhân viên lễ tân nói anh đã đi ra ngoài, cô có chút thất vọng đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn mưa phùn bay bay ngoài cửa sổ, dũng khí thật vất vả mới có được cũng chậm rãi bay đi.



Thư Nhàn nói đúng, cô là một cô gái nội tâm lại không thú vị, bởi vì hướng nội, hai mươi bốn năm qua chưa từng yêu ai, hiểu biết của cô đối với đàn ông ít càng thêm ít, cuộc sống ngoại trừ Thư Nhàn cùng của tranh vẽ của cô, cơ hồ không có việc gì khác.



Quan hệ kỳ quái giữa cô và Thư Nhàn đã duy trì sắp mười năm, cho nên nếu Thư Nhàn biến mất, tương đương cắt đi một nửa của cô, cô không có khả năng nhẫn tâm tiêu diệt chị ấy, cũng không thể làm như vậy, biết rõ chị ấy đối với thân thể cô như hổ rình mồi, tùy thời chờ thay thế cô, nhưng cô vẫn không có cách nào làm theo lời đề nghị của Huyễn Dạ Thần Hành, khiến chị ấy hồn phi phách tán.



Coi như cô lòng dạ đàn bà đi!



Có đôi khi con người không thể dứt bỏ một số thứ, thế giới của cô đã muốn đủ nghèo nàn, lại thiếu Thư Nhàn, cô sẽ càng tịch mịch……



Ý niệm này vừa mới động, cô liền mơ hồ nghe thấy tiếng Thư Nhàn cười lạnh, từ khi bị Huyễn Dạ đánh lui, Thư Nhàn tựa hồ an phận hơn, không đi ra quậy, cũng không nói chuyện với cô, lẳng lặng ngủ đông ở một góc trong mơ, không biết suy nghĩ cái gì.



Nhàn? Cô trong lòng gọi chị ấy.



Thư Nhàn không có hưởng ứng, im lặng có chút kỳ lạ.



Thư Tĩnh nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy không đúng lắm, nhưng không truy đến cùng. Thư Nhàn có thể bớt phóng túng một chút đối với cô là chuyện tốt, có lẽ chị ấy đã bỏ được ý tưởng điên cuồng muốn thay thế cô rồi.



Đang đắm chìm trong an ủi, tiếng nói trầm thấp mê người của Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên truyền đến bên tai cô, cô ngẩng đầu tìm, thấy anh cùng một cô gái xinh đẹp ôm nhau đi vào đại sảnh khách sạn.



Nụ cười tươi sáng cùng ánh mắt nồng nàn của anh đều dành cho cô gái bên người, chợt nhìn, tựa như một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt, song phương đều nùng tình mật ý.



Thư Tĩnh lòng càng chìm xuống. Ánh đèn rực rỡ bốn phía bỗng dưng trở tối, muốn kêu anh nhưng không thể lên tiếng được, cô lui vào trong sô pha, hận không thể giấu mình đi.



Giấu đi……



Xem đi! Tự mình đa tình rồi? Loại con gái không lạnh không nóng lại không có cá tính như màylàm sao được đàn ông yêu thích chứ, mày cho là Huyễn Dạ đối tốt với mày là coi trọng mày à? Đừng nằm mơ! Anh ấy chỉ là thương hại mày thôi! Không nghĩ tới đứa ngốc như mày coi sự thương hại của đàn ông như tình yêu, thật buồn cười! Lời nói châm chọc của Thư Nhàn lại xuất hiện.



Thư Tĩnh chấn động, bị lời nói không chừa đường sống của chị mình hoàn toàn đánh gục.



Mày căn bản không thích hợp sống tại thế giới này! Mày chỉ thích hợp sống ở trong mộng! Sống ở trong mộng của mày!



Thư Nhàn không ngừng giẫm lên vết thương của cô, thừa cơ làm tan rã ý chí của cô.



Là vậy sao? Cô không thích hợp với thế giới này? Thư Tĩnh choáng váng nhìn chằm chằm phía trước, dường như sắp mê man.



Phía trước có một cái động đang chờ mày, đi vào đi, mày có thể trốn, có thể không đau lòng……



Đúng! Chính là như vậy! Vào đi thôi! Nơi đó mới là thế giới của mày, nơi này liền giao cho tao đi…… Thư Nhàn liều mình giựt giây, chỉ còn chờ nó chủ động đem thể xác giao cho mình.



Huyễn Dạ Thần Hành vốn đang tràn ngập ý cười khi nhìn thấy Thư Tĩnh bỗng biến mất, anh cảm giác được một hấp lực mãnh liệt dẫn đường Thư Tĩnh đi vào, toàn bộ từ trường ở đại sảnh loạn lên, mà trung tâm của sự nổi loạn này chính là Thư Tĩnh!



“Thư Tĩnh!” Anh hét lớn một tiếng, đẩy cô gái bên người ra, xông về phía cô.



Thư Tĩnh thân mình run lên, cứng ngắc quay đầu nhìn anh, ánh mắt mê loạn.



“Cô muốn đi đâu? Trở về!” Anh ôm cô, ngăn cản cô tiếp tục mất phương hướng.



“Huyễn Dạ……” Hỗn loạn trong đầu dần dần biến mất, nháy mắt mấy cái, tiếng ong ong bên tai thanh âm đình chỉ.



“Cô đang làm gì? Cô thiếu chút nữa không quay về được!” Bắt lấy hai vai cô, anh nhịn không được bật ra lời trách cứ, trong khoảnh khắc vừa rồi anh mắt thấy hồn cô muốn đi vào một cách cửa vô hình, chỉ cần đi vào, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn bị phong trong mộng.



“Tôi? Tôi làm sao?” Thư Tĩnh xoa thái dương, đầu thật đau.



“Cô thiếu chút nữa đã chắp tay tặng cơ thể cho Thư Nhàn!” Anh tức giận nói.



“Phải không?” Mới vừa rồi cô chỉ cảm thấy đầu cháng váng, cái gì cũng không nhớ rõ.



“Cô chạy đến đây làm gì?”



“Tôi……” Cô nghĩ đến mục đích mình đi tìm anh, mới muốn mở miệng, một giọng nữ yêu kiều liền chen vào.



“Huyễn Dạ, chuyện gì vậy?” Cô gái đi cùng Huyễn Dạ Thần Hành đến bên người anh, ôm lấy tay anh hỏi.



Thư Tĩnh giống như bị người đánh vào tim, sắc mặt bỗng trắng xanh, cô nhìn cô gái kia, lúng ta lúng túng nói: “Tôi…… tôi đến bàn chuyện…… tôi đi trước.”



“Đợi chút, cô đến tìm tôi sao?” Thấy dáng vẻ như gặp khó khăn trong mắt cô, Huyễn Dạ Thần Hành vươn tay giữ chặt cô.



“Tôi…… không phải! Trùng hợp đi đến đây…… thật xin lỗi, quấy rầy……” Cô cố gắng mỉm cười, rất phong độ lui lại.



“Thư Tĩnh……”
Trong mộng anh là tên côn đồ cuồng điên; Ngoài đời anh là thiếu niên tao nhã, hai loại cá tính cực đoan xâu xé trong cùng một linh hồn.



Khi anh gặp quản lý, chính là bị vây trong trạng thái như vậy, quản lý mời anh vào câu lạc bộ linh lực, anh thành hội viên thứ nhất của câu lạc bộ, lúc ấy nhiệm vụ đầu tiên quản lý giao cho anh là — rửa sạch tâm linh mình!



Mộng cùng sự thật, chính cùng tà xung đột, anh ở trong mộng cùng bản thân đánh nhau, hai Huyễn Dạ Thần Hành không ai nhường ai, sau cùng anh cũng phân không rõ ai đúng ai sai, ý nghĩ trở nên điên cuồng, thác loạn trong kịch chiến……



Lưỡng bại câu thương (cả hai đều bị thương).



Trong lúc chỉ mành treo chuông, là quản lý ngăn anh tự mình hại mình, gọi anh từ lằn ranh thất tâm về, ông nói với anh, chỉ có thừa nhận bản chất tà ác của mình mới có thể cứu được mình!



Những lời này như đánh thức anh, anh đánh bại Huyễn Dạ Thần Hành cuồng tứ trong mộng, phong bế ‘anh’ ở sâu trong lòng, chỉ dùng mặt nho nhã lễ độ của mình để đối diện với thế giới này.



Nhưng nội tâm anh vẫn còn xung đột, vì phòng ngừa sức mạnh tà ác trong cơ thể, anh trở nên thật cẩn thận, không dễ dàng tức giận, đối với bất kì kẻ nào, chuyện gì đều chỉ lấy ra ba phần tâm ý, anh nghĩ chỉ có rời xa mặt đen tối của mình, anh mới không bị cuốn vào sự điên cuồng một lần nữa.



Đây là anh hiện tại, Huyễn Dạ Thần Hành trong mắt người khác.



Nhưng, vì sao Thư Tĩnh nhìn ra được anh sợ hãi?



Nhiều năm như vậy, anh đối với bản thân vẫn không giảm cảnh giác, anh không biết lúc nào thì Huyễn Dạ Thần Hành khi thiếu niên sẽ lại xuất hiện, anh để tránh đụng mặt với ‘anh’, dùng coi thường cùng trốn tránh đến che dấu lo lắng.



Nhưng một câu của Thư Tĩnh lại nói ra chỗ đau của anh!



Cặp mắt nhu hòa u tĩnh kia của cô giống như hai mặt gương chiếu ra mặt thật của anh!



Anh cảm thấy kinh sợ, động tâm.



Vào lúc này, cô gần anh như thế, gần đến làm cho anh bất an……



Hôn càng trở nên cuồng dã, anh đem tất cả giận dỗi vì bị tháo mặt nạ trút lên người cô, không chút dịu dàng bỏ đi áo tắm trên người cô, anh đi thêm vài bước đem cô đặt trên giường, đẩy miệng cô ra, ở trong miệng mềm mại của cô tàn sát bừa bãi, phảng phất như muốn hút lấy linh hồn của cô để trừng phạt việc cô vạch trần vết thương của anh……



Thư Tĩnh bị anh dọa sợ.



Huyễn Dạ Thần Hành này thật xa lạ, nhã nhặn cùng tiêu sái vốn có đều không thấy, anh hiện tại giống như mãnh thú bị thương, vội vã tìm một sào huyệt có thể an ủi anh để trốn.



Kìm lòng không được, cô vươn hai tay nhẹ vỗ về tóc anh, giống người mẹ dùng sự thương yêu để mang lại ấm áp cho con mình.



Huyễn Dạ Thần Hành chỉ cảm thấy sự ấm áp từ lòng bàn tay cô tiến vào đầu óc anh, anh ngây ngốc khởi động thân trên, lẳng lặng chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó nắm lấy tay cô hôn, liếm, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống, dùng một loại nhu tình trước nay chưa từng có che cánh môi cô.



Hơi thở của cô cơ hồ bị nụ hôn của anh rút sạch, tay anh chậm rãi trượt xuống eo mông cô, như thưởng thức trân phẩm sờ soạng da thịt cô, như tìm bảo vật trên thân hình nhấp nhô của cô……



“Huyễn Dạ……” Cô có chút choáng váng, nỉ non tên anh, cảm thấy thân thể như bị một đám bông vây quanh.



Nụ hôn anh càng sâu, càng dài, hô hấp của hai người càng lúc càng loạn, tay anh từ bộ ngực cao ngất của cô thăm dò xuống dưới, đi vào trung tâm nóng bỏng mê người, cô vội vàng nhả khí, nhịn không được ưm, giơ mông tiếp nhận đầu ngón tay của anh……



“Tĩnh……” Thân thể anh buộc chặt như cung, bị hương thơm đặc biệt của con gái trêu chọc làm toàn thân tê dại, hôn đầu ngực run rẩy như nụ hoa của cô, lý trí anh bị dục vọng phá tan, lẩm bẩm vùi đầu ở bộ ngực nõn nà của cô.



“Huyễn Dạ…… Huyễn Dạ……” Cô không biết còn tiếp tục có thể bốc cháy hay không, mầm lửa từ dưới bụng bốc lên làm nóng toàn thân, anh là người đốt lửa, ý đồ dùng nụ hôn của anh đốt cháy cô.



Tiếng đập cửa làm bừng tỉnh hai người đang rơi vào ái dục, phục vụ đưa bữa tối tới tựa hồ không đúng lúc, Huyễn Dạ Thần Hành dùng ánh mắt như lửa nhìn cô, chậm rãi đứng lên, đi ra cửa, sau khi kéo xe thức ăn vào liền bảo phục vụ rời đi.



Thư Tĩnh còn chưa bình ổn từ cơn kích tình, cô ngại ngùng kéo chan phủ người, xuống giường đi đến phòng tắm.



Sao có thể biến thành như vậy? Nói là đến mời người ta ăn bữa tối, sao lại thành lên giường……



Huyễn Dạ Thần Hành xoay người nhìn bóng lưng hốt hoảng run rẩy của cô, anh nhanh chóng đuổi tới phía sau cô, trước khi cô mở cửa phòng tắm đã ngăn cô lại.



“Chúng ta còn chưa chấm dứt! Thư Tĩnh.” Ôm eo cô, kéo cô lại gần, anh cố ý để cô cảm thụ dục vọng của anh.



“Tôi…… chúng ta nên ăn bữa tối……” Cô lắp bắp cúi đầu.



“Chúng ta không phải đang ăn sao?” Anh cười nâng cằm cô lên, bức cô nhìn anh.



Trong nháy mắt toàn bộ máu trong người dồn lên mặt cô, cô xấu hổ đến muốn chui vào lòng đất.



“Tôi đói bụng……” Anh trêu đùa môi cô.



“Vậy ăn cơm a……” Cô cố bình tĩnh nói.



“Trước khi ăn cơm, tôi thích ăn chút đồ khai vị……” Anh nói xong một tay ôm lấy cô, song song ngã lên giường.



“Đừng náo loạn……” Cô vừa thẹn vừa vội giãy dụa.



“Ai nháo? Tôi chỉ muốn một ngụm nuốt cô vào……” Anh đã sớm cởi bỏ áo sơmi cùng quần dài xốc xếch, thân hình kiện mỹ đầy uy thế từng bước đến gần cô.



“Tôi ăn không ngon đâu!” Cô lui về phía sau, ngây thơ nhắm chặc mắt, sợ nhìn thấy nơi không nên thấy trên người anh.



“Phải không? Tôi cảm thấy em cực kì ngon miệng.” Anh cười đến gần, đem cô bao trong ngực.



“Huyễn Dạ……” Cô thật sự chỉ là điểm tâm ngon miệng anh nhất thời hứng thú muốn nếm thử sao? Cô tràn đầy nghi hoặc.



“Đừng nói nữa, khi ăn nói chuyện sẽ dễ bị nghẹn.” Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu của môi cô, khẽ cắn món điểm tâm ngọt như hoa hồng kia.



Cô lại khó thở rồi, hương vị nam tính của anh lại nối liền kích tình bị gián đoạn.



Anh cởi bỏ chiếc chăn vướng víu kia, cũng không nhã nhặn nữa, điên cuồng chiếm lấy đôi môi hé mở của cô, hơi thở trở nên nặng nhọc.



“Tới gần tôi! Để tôi yêu em……” Anh gầm nhẹ một tiếng, hôn như mưa rào quét ngang thân thể mềm mại của cô, tay cũng bắt đầu ở giữa hai chân cô trêu chọc, anh muốn dùng cô để bổ khuyết chỗ hổng trên linh hồn, dùng cô để an ủi trái tim trống rỗng nhiều năm của anh.



“A……” Cô dựa vào anh, không tự giác vặn vẹo dưới thân anh, như dòng thác cuồng nhiệt không kiên nhẫn làm loạn, cô cần anh đến giải phóng cô, đưa tình cảm bị giam cầm lên tận trời.



Vào lúc cô đạt đỉnh khoái cảm anh đã cùng cô tương hợp, làm cho đau đớn của cô ở trong miệng anh hóa thành một tiếng thở dài, sau đó, anh dẫn theo cô vọt vào bóng tối của cõi mơ, trong tiết tấu mạnh mẽ tâm linh kết hợp lên đến cực đỉnh……



Lúc này đây, Huyễn Dạ Thần Hành không còn là một người đơn độc trong mộng, anh tìm được đồng bọn rồi.