Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 107 : Đế quốc lựa chọn (bảy)
Ngày đăng: 20:42 19/04/20
Hayden vốn định trực tiếp về Fariel, nhưng thấy Mundra mệt đến mức không thể mở mắt, rốt cục vẫn nhận lời mời của thành chủ, ngủ tại phủ thành chủ một đêm.
Trong một đêm, toàn bộ thành Putra sôi trào.
Các thiếu nữ quý tộc ăn diện suốt đêm, chỉ chờ trời vừa sáng liền đến phủ thành chủ tìm hiểu tin tức… bỏ qua danh hiệu nguyên soái, Hayden vẫn là một vị kỵ sĩ anh tuấn mạnh mẽ, chỉ điểm này thôi cũng đủ hấp dẫn các thiếu nữ chạy theo như vịt.
Trời tờ mờ sáng, phủ thành chủ đã truyền đến đủ loại thanh âm.
Có tiếng nhạc cụ diễn tấu, có tiếng thiếu nữ cười vui vẻ, còn có tiếng hát trong trẻo… vân vân.
Nếu là trước kia, có lẽ Hayden sẽ thực hưởng thụ những cám dỗ ẩn hiện này, nhưng hiện tại đã khác. Hắn cúi đầu nhìn Mundra đang nhíu mày ngủ trong lòng, lập tức thiết lập thủy hệ kết giới, ngăn âm thanh ồn ào bên ngoài.
Đột nhiên mất hết tiếng động ngược lại còn làm cho Mundra tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Hayden hôn nhẹ lên mí mắt cậu, mỉm cười: “Chắc đang chuẩn bị bữa sáng.”
Mundra nói: “Tôi nghe thấy tiếng nhạc.”
Hayden đáp: “Có lẽ là sở thích kỳ quái của thành chủ.”
Mundra vươn tay ôm thắt lưng Hayden, vùi đầu vào lòng hắn.
Hayden thả lỏng cơ thể, đợi cậu ôm thoải mái, mới nhẹ nhàng giữ vai cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của Mundra vẫn lúc nhanh lúc chậm.
Hayden ngừng tay, xoa đầu cậu, “Không ngủ được à?”
Mundra ngửa đầu về sau, lộ ra cần cổ trắng nõn, hai mắt lim dim mơ màng, “Mệt quá, nhưng không ngủ được.”
Hayden cười tủm tỉm sán lại, nhẹ nhàng gặm cổ cậu, “Chúng ta làm chút việc mệt mỏi đi.”
Mundra đẩy vai Hayden, “Sẽ mệt chết.”
Hayden nói: “Em có thể không cần nhúc nhích, mình ta là đủ rồi.”
Mundra nghiêm túc: “Vẫn mệt lắm.”
Dù dục vọng cơ thể đã bị khơi mào, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của Mundra, Hayden đành nhượng bộ.
“Chỉ làm một lần thôi nhé?” Mundra chậm rì rì nói tiếp.
Hayden hôn bờ môi cậu, răng cắn nhẹ vào môi dưới, hàm hàm hồ hồ oán giận: “Đã làm rồi thì một lần đâu đủ.”
Mundra ngẫm nghĩ: “Nhấm nháp xong nhổ ra, có điều chắc là không cảm thấy mùi vị.”
Frank hỏi tiếp: “Ngủ thì sao?”
“Không cần.”
“Có cảm thấy đau nữa không?”
“Không.”
Mundra cho rằng hai điều phía sau hay cực kỳ, nhưng nước mắt của Frank lại nức nở chảy xuống.
Rhodes nói: “Ít nhất hắn có thể nói chuyện và suy nghĩ.”
Mundra nghi hoặc, “Như vậy không tốt sao?”
Frank cúi đầu nhìn màu đỏ tươi sâu trong băng vải, dùng giọng nói yếu ớt khó nghe thấy hỏi: “Nếu vậy, cậu ấy có thể tự sát không?”
…
Mundra và Rhodes nhìn nhau một cái.
“Không biết.”
Vu yêu dù sao cũng là vật trong truyền thuyết, hơn nữa có pháp sư vong linh nào lại để cho vu yêu của mình tự sát?
Bọn họ được Murdoch chân thành nghênh đón.
Khi Mundra lôi ra cái lọ hói đầu chứa Audis, vẻ mặt Murdoch bắt đầu ngưng trọng, tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai lọ, một lúc lâu mới hỏi: “Nó có thể nhận ra ta không?”
Mundra đáp: “Căn cứ vào dao động tinh thần, anh ta có thể.”
Murdoch giơ hai tay, ôm lấy lọ, vui mừng nói: “Trở về là tốt rồi.”
Chuyện Audis sống lại đã được mọi người chờ lâu lắm, cho nên bọn họ không hỏi khi nào tiến hành, mà rất ăn ý đi vào tầng ngầm nơi cất giữ thân thể Audis.
Hayden tinh tường chú ý thấy lần này Murdoch chỉ dẫn theo quản gia, không để Gregory tham gia.
“Ta đã mời Vincent đại sư, tin rằng ông ấy rất nhanh sẽ tới.”
Murdoch vừa dứt lời, chợt nghe Vincent cười tủm tỉm nói: “Hy vọng đây là lần cuối cùng ta phải bôn ba vì chuyện này.”
Murdoch cười khổ: “Chỉ sợ đây thật sự là lần cuối cùng.” Lần này mà thất bại, chẳng còn gì nữa mà bôn ba.