Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 118 : Bóng ma của thần (tám)

Ngày đăng: 20:42 19/04/20


Audis nhất định biến thành vu yêu, chướng ngại vật che giữa y và vị trí gia chủ đã bị gạt bỏ, nhưng Murdoch vẫn chưa tuyên bố y thành người thừa kế, mà lại phái y về thành Putra lần nữa, cái thành hẻo lánh xa cách đế đô này. Chẳng lẽ trong đầu ông ta còn có người khác để chọn sao?



Gregory nhìn khói đen tràn ngập trên đường, cảm thấy tiền đồ cũng giống như con đường phía trước tăm tối khó dò.



Không thể nào.



Y nhất nhất loại trừ những anh em họ hàng còn lại, bọn họ nếu không phải còn nhỏ tuổi thì chính là rất tầm thường, tuyệt đối không thích hợp trọng trách nặng nề gánh vác gia tộc Dana. Trừ mình ra, y không thể nghĩ ra người nào thích hợp hơn. Như vậy, khả năng duy nhất chính là biểu hiện của mình vẫn không phù hợp, cho nên cần rèn luyện thêm?



Chẳng lẽ mấy trò vặt của mình bị phát hiện rồi? Giả bộ mất trí nhớ, không muốn Audis được pháp sư vong linh cứu chữa, cho nên phát sinh xung đột với Dinand thủ hạ Hayden, tạo thành lần mất trí nhớ thứ hai, kéo dài thời gian đế quốc cứu viện Hayden.



Kỳ thật mưu kế đó chẳng cao minh chút nào, nhưng cần gì phải cao minh? Chỉ cần không bị tóm đuôi lại có hiệu quả là được. Những người thành công trong lịch sử chẳng phải đều dựa vào ba phần tính kế bảy phần may mắn sao?



Hai thứ này y đã có, nếu không Audis sao lại lăn ra hôn mê, không biến thành vu yêu không tỉnh lại được? Đúng vậy, y có hết.



Hiện giờ y chỉ cần kiên nhẫn.



Tựa như lần này, y là người đầu tiên phát hiện điều bất thường của quý tộc trong thành. Nếu không phải có y, có lẽ bây giờ thành Putra đã thần không biết quỷ không hay rơi vào tay đối phương.



“Gregory đại nhân?” Thành chủ bị đội thân vệ chạy tới vây quanh bất mãn đứng kêu to giữa đường, nhìn sang Gregory giống như đang ngẩn người.



Gregory quay đầu lại, vẻ mặt không chút mơ màng, “Chuyện gì?”



Dưới ánh nhìn sáng rõ như thế, thành chủ suýt nữa cho rằng hình dáng đờ đẫn mình vừa nhìn thấy là ảo giác. Gã lắc đầu, vứt bỏ những suy đoán râu ria, hấp tấp nói: “Phía nam và phía bắc thành không còn khống chế được, ta đã sai nhân thủ đi phía tây. Nghe nói Hayden đại nhân đến rồi.”



“Phía nam phía bắc?” Con ngươi Gregory đột nhiên lóe sáng, trầm giọng, “Không! Lập tức đi phía đông!”


Soffila phẫn nộ nhìn Goblyde, “Ta vô cùng chán ghét thái độ hiện tại của ngươi, vô cùng chán ghét! Ta biết ngươi bất mãn ta đề xuất kế hoạch đánh lén, nhưng mà kỵ sĩ vĩ đại ơi, đây là chiến tranh! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mỗi lần trước khi đánh nhau, Hayden sẽ hỏi ‘bạn thân mến, hôm nay ngươi có muốn đánh một trận hay không’ à? Ngươi quá ngây thơ rồi!”



Goblyde lạnh mặt không nói chuyện.



Soffila tiếp tục gầm gừ: “Đám ngu ngốc trong thành Putra kia, rõ ràng ta đã bảo bọn chúng sau khi đại quân của Hayden tiến vào mới được hành động, không ngờ bọn chúng lại để cho người ta phát hiện trước, còn sợ chết mà lập tức động chân động tay, hại chúng ta phải điều chỉnh toàn bộ kế hoạch! Trung thành, đây chính là trung thành với nữ thần mà bọn chúng luôn miệng nói đấy!”



Goblyde vẫn im lặng ngồi trên lưng ngựa.



Soffila tức đến mức muốn chửi bậy. Gã nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lùng kia, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự định mở mắt trừng trừng thờ ơ nhìn đồng bạn chịu chết sao? Đừng quên, chúng ta vừa tận lực lướt qua biên cảnh, một khi quân đóng giữ của đế quốc trở về, chúng ta sẽ hai mặt thụ địch!”



Goblyde rốt cục mở miệng, “Không ai bắt ông làm như vậy.”



“Nhưng đây là cách duy nhất hoàn thành nhiệm vụ giáo hoàng giao cho!” Soffila đau đầu đè trán, “Giáo hoàng chỉ muốn phô trương thanh thế, không định đánh chiếm toàn bộ Kanding đế quốc! Hiện nay chúng ta chưa có binh lực hùng hậu như vậy. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là phải chiếm được một tòa thành thị, sau đó thiết lập Quang Minh thần trận, khiến cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cuối cùng triển khai đàm phán dưới tình huống đã chiếm ưu thế. Hiện giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước là thành công, ngươi rốt cục đang chờ cái gì?”



Tay nắm kiếm của Goblyde hơi hơi siết chặt, “Đội trưởng sẽ không vui.”



“Vậy cũng phải chờ hắn trở về mới rõ!” Nhắc đến Kleist, mày Soffila càng nhăn tợn, “Ai biết hắn đang chết ở chỗ nào chứ!”



Goblyde quay đầu, ánh mắt tràn đầy tức giận, “Đội trưởng sẽ không chết.”



Mình rốt cuộc phải chịu đựng thằng cha cố chấp này bao lâu nữa đây?!



Trong đầu Soffila căm tức nghĩ, ngoài miệng nói có lệ: “Được rồi, ta cũng không nghĩ hắn yếu ớt như vậy. Nhưng để tránh cho đoàn trưởng đại nhân vĩ đại sau khi trở về không còn nhà ở, phó đoàn trưởng đại nhân, mời ra tay đi.”



Goblyde cúi đầu nhìn chuôi kiếm, lặng lẽ thở dài.