Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 121 : Pn1
Ngày đăng: 20:42 19/04/20
Đế quốc sửa lại chính sách với pháp sư vong linh, địa vị của Frank liền trở nên vi diệu. Audis từ sau khi trở về vẫn sống chung với cậu. Có điều hai người dù sống với nhau, hàng ngày nói chuyện không quá mười câu. Frank khẳng định điều ấy, bởi vì có vài lần cậu âm thầm đếm. Chẳng lẽ nhà Charlie khiến cậu ấy cảm thấy không tự nhiên?
Frank cảm thấy rất có khả năng, cho nên sau khi ở một tháng, cậu xin phép đại gia trưởng gia tộc Hopkin cho dọn ra ngoài ở.
“Vì thằng nhóc nhà Dana hở?” Đến nay Hopkin vẫn canh cánh trong lòng chuyện người thừa kế mình vừa ý nhất bị nhà Dana lừa đi làm pháp sư vong linh.
Frank nói: “Cháu nghĩ cháu rời đi mọi người có thể thoải mái hơn.”
“Không bao gồm ta.” Ánh mắt Hopkin sáng quắc nhìn cậu.
Frank cúi đầu.
Hopkin thở dài. Lúc trước ông không thể ngăn cản đứa cháu mình yêu quý nhất đi lên con đường pháp sư vong linh, hiện tại cũng không thể ngăn nó bước tiếp. “Bọn họ không muốn tổn thương cháu.”
Frank nói: “Cháu biết, cháu cũng không muốn tổn thương họ.”
Thân phận pháp sư vong linh đã tạo thành một tầng ngăn cách giữa cậu và thân nhân, khiến cho bọn họ quan tâm lẫn nhau phòng bị lẫn nhau, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
“Cháu định ở đâu?” Hopkin xem như ngầm đồng ý với lựa chọn của cậu.
Frank nói: “Thầy đồng ý cho cháu ở tạm trong nhà nguyên soái.”
Miệng Hopkin giật giật. Là thân tín của hoàng đế và đại biểu quyền quý mới xuất hiện của đế quốc, giữa Hayden và ba đại gia tộc, nhất là Dana và Charlie có rất nhiều vấn đề tồn tại. Nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập kỳ vọng với tương lai của Frank, ông ta không nói nên bất cứ lời phản bác nào, chỉ có thể gật đầu, “Cho dù rời khỏi học viện bước lên con đường khác, ta hy vọng cháu có thể có được cuộc sống thuộc về mình.”
“Vâng ạ.” Ánh mắt Frank lóe ra quang mang kiên định.
***
Từ thư phòng đi ra, Audis im lặng đứng ở cửa. Vẻ mất mát và u sầu của Frank khi sắp rời nhà nhất thời hòa tan bình tĩnh hắn vẫn ra sức duy trì, tròng mắt khắc chế không nổi ánh lên sự quan tâm.
“Audis.” Cậu đeo găng tay, nhẹ nhàng vươn tay ra.
Audis do dự, nắm lấy lòng bàn tay cậu.
“Về sau, mình chỉ có cậu.” Frank nhẹ giọng.
Bàn tay Audis siết chặt, găng tay bị nắm đến nhăn lại.
“Tay cậu cứng quá.” Frank nói.
Audis vội vàng buông tay ra, lại bị cậu lật tay bắt lấy. Frank lôi kéo hắn về phòng ngủ, “Nếu có một ngày chúng ta phải tách ra, cứ dùng sức như vậy mà bắt lấy mình nhé.”
***
Sau khi làm pháp sư vong linh, Frank bỏ rất nhiều thói quen quý tộc. Cậu thậm chí có thể giống Mundra đặt mông ngồi trên bùn đất sau cơn mưa, cho nên lần chuyển nhà này, cậu không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ cầm theo vài bộ quần áo ưa thích. Hơn nữa cậu cũng không vào nhà Hayden ở, mà thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách trong đám nhà cửa mới xây của Fariel.
“Tài sản phụ thân và mẫu thân lưu lại hẳn là đủ cho chúng ta cầm cự đến khi trưởng thành.” Frank vừa treo quần áo vào tủ vừa nói.
Audis yên lặng đứng trong góc nhìn cậu.
Frank nói: “Ngày mai nhớ nhắc mình hỏi thầy xem nơi nào thuê pháp sư vong linh. Chỗ tốt của pháp sư vong linh là không cần thu thập đủ loại thủy tinh như ma pháp sư, nhưng người chịu thuê bọn họ hẳn cũng không nhiều. Cậu nói có đúng không?” Cậu quay đầu lại, phát hiện đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Audis, nhanh tựa như ảo giác.
Frank buông quần áo, bước nhanh qua, “Cậu làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Audis cúi đầu: “Cậu nên ăn cơm.”
Frank đáp: “Đừng lo, mình quên sao được? Lúc chúng ta mới vào, mình đã nói chuyện với thím Mora rồi, lúc nào mình cũng có thể ăn tối hoặc ăn trưa cùng họ, mười lần một nén bạc, rất là rẻ nhé.”
“Không thể ăn.” Audis nói.
Frank nói: “Nhưng trong lòng cậu không nói như vậy.”
Môi Audis mím chặt.
Frank đeo bao tay lên, đưa tay áp vào ***g ngực hắn: “Mình nghe thấy, nó nói, đừng rời đi.”
Audis cúi đầu.
Tay Frank đột nhiên dùng sức, kéo hắn đến trước mặt mình, tức giận nói: “Mới đó đã là gì? Là cậu bắt đầu trước, cậu bắt đầu xong thì hôn mê bất tỉnh, còn mình thì sao? Mình đã chờ, cố gắng, cố gắng chờ cậu cho mình một đáp án. Chẳng lẽ cậu định cho mình đáp án như vậy sao? Cho nên, hết thảy đều là mình đơn phương, là mình sai lầm, bao nhiêu cố gắng của mình chỉ là một trò cười?! Audis? Dana, hiện tại mình muốn cậu cho mình một đáp án chính xác! Mình thích cậu, cho nên cam tâm tình nguyện làm pháp sư vong linh, cam tâm tình nguyện từ bỏ kế thừa gia tộc, cam tâm tình nguyện ở bên cậu, chẳng sợ cả đời không thể đụng chạm lẫn nhau! Nhưng mà, chỉ cần cậu nói mình tự đa tình, mình sẽ làm theo lời cậu, trở lại nhà Charlie, kế thừa gia tộc… rời bỏ cậu.” Cậu buông áo hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn, “Được rồi, hiện giờ cậu có thể nói đáp án của cậu!”
Audis im lặng.
Kiêu ngạo và ánh sáng của hắn tại khắc kia tỉnh lại đã như đôi cánh gãy rời, không thể tiếp tục bay lượn.
Người trước mặt trả giá càng nhiều, gông xiềng trên người hắn càng nặng, siết đến mức hắn không thở nổi.
Buông tay đi.
Thả cậu ấy tự do.
Cậu ấy vốn nên đứng dưới ánh mắt trời và vinh quang.
Audis nắm chặt tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Frank nhìn hắn, ánh mắt chuyển dần từ phẫn nộ sang thất vọng, cuối cùng hóa thành lạnh lùng. Cậu xoay người, chậm rãi đi ra cửa.
“Đừng đi.”
Frank không biết mình đã đi bao nhiêu bước, phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt nhưng kiên định.
“Đừng đi!” Giọng nói dần lớn hơn.
Frank dừng bước, yên lặng ăn một viên thuốc khử độc.
Audis nhanh chóng đến phía sau cậu, thấp giọng nói: “Đừng rời bỏ mình.”
“Mình là pháp sư vong linh, cậu là vu yêu, chúng ta vốn đã không thể tách rời.” Frank nói xong, đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.
Thân thể Audis chấn động, theo bản năng định đẩy cậu ra.
Frank cọ cọ mặt hắn, nhẹ giọng: “Mình uống thuốc rồi.”
Bàn tay vốn định đẩy ra chậm rãi buông, chầm chậm chuyển từ bờ vai sang lưng cậu, sau đó gắt gao ôm chặt.
“Có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng chúng ta đã ở bên nhau. Chỉ cần ở bên nhau, sẽ có hy vọng.”
“Ừ.”
“Giống như khi mình chờ cậu tỉnh lại vậy.”
“Ừ.”
“Cậu không định nói gì sao?”
“… Mình yêu cậu.”
“Ừ.”