Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 39 : Blue castle (chín)

Ngày đăng: 20:40 19/04/20


Rhodes cả kinh, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Mundra, rất sợ cậu làm ra hành động nào ngoài dự đoán. Mặc dù thời gian bọn họ ở cùng nhau không dài, nhưng trong khoảng thời gian không dài này, hắn có phân nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là kinh hồn táng đảm.



Mundra lười biếng đáp trả: “Rồi”. Nói xong, cậu đã muốn mở cửa đi ra.



Rhodes lập tức nhảy tới túm tay cậu, xuống giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, thành chủ là một người rất phức tạp”



Mundra nói: “Tháo vòng tay”



Rhodes mắt nhắm tai ngơ nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Không phải ngươi muốn quay về Xiguimo sao? Nhanh nhanh về đi”



Mundra nói: “Tháo vòng tay”



Rhodes tiếp tục giả bộ điếc tai, đẩy cậu về phía cửa.



Mundra nhàn nhạt liếc nhìn gã, sau đó mở cửa.



Người hầu cúi đầu, thấy cậu đi ra lập tức khom người nói: “Thành chủ đang chờ ở phòng khách”. Y chờ Mundra ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý quét qua căn phòng. Cửa phòng mở nửa, có thể thấy rèm cửa sổ bị gió từ ban công làm lay động phất phơ, không một bóng người.



Bên trong Blue Castle so với bên ngoài trông càng rắc rối.



Mundra leo đủ ba tầng cầu thang khác nhau, đi qua ba năm dãy hành lang, hai hành lang uốn khúc, mới đến phòng khách hình chữ nhật cao năm sáu mét.



Vừa vào cửa, cậu căn bản chưa nhìn rõ người ngồi sau bàn ăn là ai, đã đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, ụp mặt nhắm mắt dưỡng thần.



Người hầu liếc nhìn Michael, lo lắng vỗ vai Mundra.



Mundra nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.



“Tiểu thư”. Người hầu gần như không dám quay qua nhìn sắc mặt Michael.



Trong mắt Michael hiện lên tia hung ác, hướng người hầu lạnh lùng phất tay.



Người hầu như trút được gánh nặng, lùi như bay về một bên, yên lặng cầu nguyện may mắn cho Mundra.




Michael đập bàn nói: “Ta phái đi nhiều người như vậy, hai tên dùng ma pháp trận chạy trốn, hai tên đến giờ ở đâu vẫn không rõ. Một tí kết quả cũng không có, cũng gọi là hết sức?!”



Mundra nói: “Tôi bị bắt”



Michael đột nhiên nhìn về phía cậu, nửa gào lên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?! Còn có, vì sao…”



“Thành chủ!” Rhodes mặc áo khoác ma pháp sư màu đen cuống cuồng chạy vào.



Michael cáu kỉnh hạ giọng, nói: “Chuyện gì?”



Rhodes nói: “Tôi đã nhớ ra thanh niên tóc vàng kia là ai”



Michael nói: “Ngươi quen? Là ai?”



Rhodes nói: “Hắn là Hayden Navister!”



Nếu có tấm gương để soi, Michael có thể thấy mặt lão có bao nhiêu đặc sắc. Nhưng lão không có, cho nên đặc sắc trên mặt lão chỉ có thể để những người khác thưởng thức. “Không đời nào!” Lão lập tức phủ quyết, “Hắn là quý tộc, sao có thể ở cùng một chỗ với đám nô lệ kia”. Lão nhìn về phía Mundra nói, “Phủ nhận đi. Ta biết các ngươi căn bản không phải quý tộc, các ngươi nhất định là lính đánh thuê. Các ngươi tới đây chắc chắn vì mục đích không thể cho ai biết! Có điều mục đích của các ngươi là gì không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ sớm giống như đồng bạn nô lệ của ngươi, trở thành nô lệ”. Lão chỉ vào chiếc đĩa trước mặt cậu, hung tợn nói, “Giống như hạt đậu này”



Rhodes cau mày, còn muốn nói tiếp, “Nhưng hắn đích thật là…”



“Câm mồm!” Michael cáu tiết nói, “Ngươi là đồ ngu. Nguyên soái Hayden là người cao quý cỡ nào, hắn sao có thể nhập bọn cùng nô lệ? Không đời nào, tuyệt đối không đời nào”



Rhodes dường như hiểu ra gì đó, ngượng ngùng ngậm miệng.



Michael hít vào một hơi thật sâu, nói với giáp vàng: “Chạy thì chạy rồi, nhưng đám lính đánh thuê thối nát còn lại, ta không muốn dù chỉ một tên ở lại trên thế giới này, ngươi có thể làm được chứ hả?”



Giáp vàng đứng lên nói: “Rõ!”



Michael hơi bình tĩnh lại, uể oải phất tay về phía Mundra, “Hiện tại ta không còn bận tâm đến mục đích không thể cho ai biết của các ngươi nữa. Dù gì người chết có mục đích hay không mục đích đều không khác nhau”



Mundra trước khi đứng lên, cuối cùng cũng quyết định bỏ hạt đậu kia vào mồm. Dù gì lãng phí cũng chính là lãng phí.