Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 43 : Binh vây dưới thành (ba)
Ngày đăng: 20:40 19/04/20
Kỵ sĩ và ma pháp sư gia nhập truy binh ngày càng nhiều, mà Hansen bọn họ một người cũng không xuất hiện, Hayden bắt đầu lo lắng. Hắn vốn một đường tiến thẳng về trước, nhưng đi được một nửa lại quay ngược về. Nhân thủ ẩn nấp trong Blue Castle nhiều ngoài tưởng tượng, có thể Hansen và Arnold ở bên dưới gặp phải phiền phức, trước khi biết được “Monica” và Darren bị giam ở đâu, hắn nhất định lựa chọn ưu tiên bảo vệ bọn họ.
Nhưng đi xuống dưới rồi, hắn dần cảm giác được xung quanh xuất hiện khí tức vong linh. Bởi vì trước sau hắn đều đầy ắp truy binh, có vật chết vong linh nào đều bị truy binh tiện tay giải quyết, cho nên hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng loại lạnh lẽo âm hàn này thỉnh thoảng lại phả tới, khiến người không rét mà run.
“Hayden…”
Hắn vừa dùng đấu khí giải quyết một giáp bạc, chợt nghe phía trước có tiếng gọi trong trẻo mà yếu ớt.
“Monica?” Hayden tim đập mạnh, dùng ma pháp hệ phong gia tăng đấu khí nhanh chóng xuyên qua tiền phương trùng trùng điệp điệp, nháy mắt đã ở trước mặt Mundra.
Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh đậm lúc chia tay, vòng tay trên cánh tay hơi cộm lên bên dưới lớp váy, mái tóc dài chấm vai bởi vì mình lao đến mà bay ra sau phất phơ. Đôi mắt đen láy mà ngay cả bầu trời đêm cũng không thể sánh bằng phủ một lớp sương nhạt nhòa, sau đó tối dần.
“Monica!” Hắn khẩn trương đỡ lấy cơ thể đột nhiên ngã quỵ của nàng, vừa tránh hỏa cầu tấn công, vừa bế ngang nàng, đến khi nhìn ngực nàng hơi phập phồng mới thở phào.
Hô hấp nhịp nhàng như vậy, hẳn là… lại ngủ rũ ra rồi?
Hayden đã quen với thói bất thình lình ngủ mất của nàng, chỉ cười cười không nói, nhanh chân chạy xuống dưới.
Hắc ám cùng quang minh giao hòa. Từng chấm từng vòng từng tia sáng giống như tôm cá nô đùa trong nước, tán loạn không ngừng. Hắc ám chính là nước, dường như đang chảy trôi, lại giống như trước sau vẫn phẳng lặng.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng dần bất động, giống như đã đông thành băng tuyết, vẫn lập lòe sáng, nhưng dần tan biến bằng tốc độ mắt thường rất khó nhìn ra…
Nếu không phải Mundra từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra biến hóa này.
Quang minh đang tan biến?
Mundra nghi ngờ mở to mắt nhìn, sau đó cảm thấy cơ thể hơi tròng trành, tai dần nghe được âm thanh, có tiếng gió vù vù, có tiếng la hét, còn có… tiếng thở hổn hển trầm thấp.
Cậu mở mắt, đập vào tầm mắt là đường cong mềm mại của chiếc cằm Hayden.
Dường như cảm giác được đường nhìn chằm chằm, Hayden cúi đầu mỉm cười với cậu. Mái tóc vàng bởi vì chạy khắp nơi mà hơi rối, mồ hôi xen lẫn trong tóc, giống như bọt sóng bập bềnh trên mặt biển nhuộm đẫm ánh tà dương.
Mundra từ trước đến nay vẫn không thích màu vàng, ngay cả màu tóc nâu nhạt của mình cũng không thích lắm, bởi chúng quá gần màu sắc quang minh, nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy màu vàng chói lóa như vậy làm người ta không thể rời mắt.
Bởi vậy, cậu thà rằng cố nén chán ghét, đeo lại vòng tay, chủ động làm Monica cậu đã từng tránh còn không kịp. Có lẽ, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ nói thật, nhưng không phải trong lúc hỗn loạn như bây giờ.
“Mệt không?” Hayden đột nhiên nhảy lên.
Dưới chân hắn, một loạt băng tiễn bắn đến vèo vèo, phập phập phập mấy tiếng, cắm đến tận cuối hành lang, tường rạn nứt giống như mạng nhện.
Thực ra không cần lão tốn nhiều sức, giá nến bằng bạc rơi từ trên cao như thế xuống, dù là kẻ nào cũng sẽ bị phang cho tóe não.
Giá nến vỡ tan bên cạnh chiếc ***g, bên chân giáp vàng, tiếng vang lanh lảnh mà chói tai, một đoạn nến gãy chầm chậm lăn đến bên chân giáp vàng.
Giáp vàng nhìn mẩu nến, chậm rãi ngẩng đầu.
Mặc dù Michael và gã cách nhau hơn hai mươi mét, nhưng lão vẫn cảm thấy hàn ý lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt kia, “Thằng khốn này, nó…”
Rhodes cũng bị dọa phát khiếp, vội quát: “Các ngươi chạy không thoát đâu!” Gã vừa dứt lời, kim quang chợt lóe trước mắt, ngọn thương đâm sâu vào cơ thể gã. Gã kinh ngạc mở to hai mắt, trơ ra nhìn đôi mắt không chút sự sống của giáp vàng, “Vì… sao…”
Giáp vàng nói: “Bởi vì ngươi rất vướng chân”. Gã rút thương về, thuận tay gạt ngang, cửa ***g mở ra.
Michael và ma pháp sư của lão đều bị biến cố liên tiếp này làm cho đần người.
Ma pháp sư bay phía trên quát gã: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Giáp vàng không để ý đến gã, quay đầu nhìn về phía các giáp bạc đứng phía ngoài hồ lửa nói: “Các ngươi muốn cởi bộ giáp này ra không?”
Giáp bạc lặng ngắt như tờ.
Giáp vàng ngưng mắt, quát lớn: “Các ngươi muốn cởi bộ giáp này ra không?!”
Giáp bạc vẫn im lặng như trước.
Giáp vàng đột nhiên giương thương chỉ về phía Hayden và Hansen, “Người kia, là nguyên soái Đế Quốc! Là Hayden Navister! Ta hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi có muốn ở trước mặt ngài cởi bộ giáp này ra không?!”
Sắc mặt Michael xám đen. Lão giận dữ đấm mạnh lên lan can ban công, run giọng nói: “Giết…”
“Có!”
Tiếng hét bằng cả sinh mệnh của các giáp bạc át đi tiếng nói của Michael, ngay cả hai ma pháp sư sát bên cạnh Michael cũng không rõ lão nói gì.
“Công bằng, cảm thông, dũng cảm, khoan dung, chân thành… Đã quá lâu, chúng ta quên mất đã quá lâu! Khi Michael dùng vũ lực bắt chúng ta khuất phục, chúng ta đã khuất phục. Khi gã dùng tiền tài mê hoặc chúng ta, chúng ta đã khuất phục. Khi gã dùng bộ giáp ô nhục này tròng lên người chúng ta, để chúng ta trở thành tay sai của gã, chúng ta đã khuất phục! Chúng ta kéo dài hơi tàn mà sống, chẳng nhẽ chỉ vì sinh tồn thôi sao? Chẳng nhẽ không phải vì chờ đợi thời khắc chứng minh chúng ta vẫn là kỵ sĩ vẫn có tư cách xưng là kỵ sĩ sao? Hiện tại chính là lúc. Hayden ở đây, hãy để ngài minh chứng cho chúng ta! Nhìn chúng ta làm rạng rỡ quy tắc kỵ sĩ, dùng máu tươi của chúng ta, dùng tất cả những gì chúng ta đã đánh mất và bị cướp đoạt! Bảo vệ người bị ức hiếp, bảo vệ đạo đức bị giày xéo và xâm phạm, bảo vệ tinh thần kỵ sĩ vĩnh viễn không nói chiến bại không nói lùi bước!”
Đáp lời gã, là âm thanh so với ban nãy càng vang dội càng khiến trời rung đất chuyển ——
“Phải!”
.