Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 50 : Binh vây dưới thành (mười)
Ngày đăng: 20:41 19/04/20
Darren liều mạng bịt miệng, con ngươi vì sợ hãi thu nhỏ lại.
Trong hẻm rất tối, đối phương lại đứng ngược sáng, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hai tia nhìn săm soi lạnh lẽo chĩa thẳng vào mặt mình.
“Ta, không, ta… Ngươi là ai?” Hàm răng Darren đập vào nhau lách cách, hai tay nắm chặt, mượn chút sức lực chống đỡ cho bản thân.
Mundra giơ tay kéo mũ áo choàng, sau đó xoay người tiếp tục đi về trước.
Darren cảm giác được thân thể lạnh như băng đang bế mình cũng bắt đầu chuyển động theo. Cậu chậm chạp xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn thấy một khuôn mặt xanh mét không chút sức sống.
“Á!” Cậu hít vào một hơi khí lạnh, sợ thiếu chút nữa không thể khống chế, may mà ở thời điểm quan trọng nhịn xuống được.
Đây là cái gì?
Vì sao cậu lại ở đây?
Cái người nói muốn nhận mình làm học trò đâu rồi?
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên đủ loại nghi vấn, cho dù không có đáp án cũng vẫn không thôi. Cậu rất sợ một khi suy nghĩ dừng lại, tim cậu cũng bởi vì kinh hãi mà dừng theo.
Đầu kia con hẻm là một con đường khá rộng, có mấy người dân thường đương đứng trước cửa nhà nhìn về phía cổng thành đầy lo lắng. Bọn họ thấy Mundra đi ra, giống như chim sợ cành cong lập tức trốn tịt vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Darren tuyệt vọng. Ngay cả cơ hội cầu cứu cậu cũng không có.
Mundra xoay người đi về phía cổng thành.
Ánh đèn ven đường cứ tắt dần tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại một con đường tối đen cùng ánh lửa u ám ở phía cuối con đường.
Đầu tường, bóng dáng quân lính chen lẫn, không ngừng cúi người, nâng đá, ném đá.
Mundra triệu hồi một đám bộ xương.
Đám bộ xương tự động xếp thành một chiếc thang xương bắc lên đầu tường.
Mundra giẫm lên đống xương. Thể trọng cậu rất nhẹ đi lên cực kỳ thuận lợi, nhưng thể trọng kỵ sĩ vong linh lại thêm Darren rất nặng, đi tới bậc thứ ba liền phá sụp đống xương.
Tiếng đổ vỡ lắc rắc lắc rắc dẫn dụ chú ý trên thành.
“Ở đây cũng có!”
Một binh sĩ sợ hãi la hét om sòm.
Mundra vừa ngẩng đầu, liền thấy một tảng đá lớn đổ ập xuống. Cậu không né không tránh, kỵ sĩ vong linh bế Darren đứng ở chỗ ngã xuống đột nhiên dùng đấu khí vọt lên. Tảng đá đụng phải đấu khí, lập tức vỡ tan tành.
“Cái gì?” Rebecca kinh ngạc trợn trừng.
Khi Darren được đưa đến trước mặt Hayden, sắc mặt Hayden khẽ biến.
Hansen không đợi Hayden mở miệng, đã túm lấy Darren, nôn nóng hỏi: “Tiểu thư Monica đâu?” Hắn hiểu lúc này Hayden tuyệt đối không thể thất thố, ngài đã là chỗ dựa và hi vọng của cả thành Mael, nếu ngài có biểu hiện lo lắng, nhất định sẽ dao động lòng quân. Cho nên hắn nhanh miệng giúp Hayden hỏi câu cần hỏi.
Darren ngơ ngác nói: “Tôi không biết”
Hansen cau mày nói: “Không phải cô ấy và cậu đi cùng nhau sao? Sao cậu có thể không biết?”
Darren nói: “Tôi vừa tỉnh lại đã không thấy cô ấy”
Hansen thấp giọng rủa một tiếng, “Cậu tỉnh lại lúc nào? Tình hình lúc đó thế nào?”
Darren lắp bắp trả lời. Thực ra ở đây không hiểu gì nhất là cậu. Từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả đây là đâu, vì sao lại có đánh nhau, bên dưới vì sao lại có nhiều bộ xương như thế, cậu đều không biết, đã thế lại còn bị hỏi một đống câu hỏi.
Hansen nghe xong, không dám nhìn sắc mặt Hayden.
Nhưng Hayden đã bình tĩnh trở lại, “Ngươi đi nghỉ trước đi”
Darren không dám ở một mình nữa. Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không thể ở lại đây à?”
Hayden liếc nhìn Hansen.
Hansen vội nói: “Đứng bên cạnh ta, đừng chạy loạn. Cho ngươi xem thầy ngươi đại triển thần uy thế nào”
Hayden diện vô biểu tình xoay người tiếp tục chỉ huy trận chiến.
Hansen nhìn bóng lưng ra dáng bình tĩnh của Hayden, khẽ thở dài.
Đằng sau đại quân bộ xương, là một bình nguyên tối tăm mênh mông, đi tiếp về trước, xuất hiện một loạt kỵ sĩ vong linh. Chúng đã sẵn sàng nhận lệnh, hiển nhiên là lực lượng công thành thứ hai chờ đợi sẵn ở đây.
“Ngươi là ai…”
Phía sau kỵ sĩ vong linh toát ra giọng nói khàn khàn trầm trầm.
Mundra lệnh cho tất cả bộ xương ngựa dừng lại, ngẩng đầu. Chỉ thấy đằng sau đám kỵ sĩ vong linh trước mặt dần hiện ra một mảnh áo pháp sư vong linh xanh mét. Nhìn kỹ, đó là một người, chỉ là người kia quá đen, cho nên khuôn mặt và bóng đêm đã hòa thành một.
Mundra nói: “Mundra”
“Nói láo!” Đối phương hừ lạnh nói, “Ta quen biết Mundra đã hơn ba mươi năm. Lão ta chắc chắn không thể thái hóa thành một thằng nhóc con chưa cai sữa được”